Lâm Ánh Như là con gái của Lâm Kỳ và Lâm Kỳ là trợ lý của ông cụ Phó. Nếu Lâm Ánh Như là hung thủ thực sự sát hại Mã Anh Vũ thì anh cả Phó Quân Tiêu đang bao che cho Lâm Ánh Như...
Nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh lại lắc đầu.
Anh cả không phải là loại người như vậy đâu.
Nhưng tại sao Lâm Ánh Như lại giết Mã Anh Vũ chứ?
Khi Đồng Kỳ Anh nghĩ đến điều này, trong lòng cô nổi lên nỗi bất an không thể giải thích được.
“Rù rù”
Điện thoại di động rung lên đã cắt ngang suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh, khi cô nhìn vào tên người gọi trên màn hình thì không khỏi mỉm cười.
“Thành Hưng” Ngay lập tức Đồng Kỳ Anh trả lời cuộc gọi.
“Kỳ Anh, hôm nay mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Giọng Phó Quân Bác dịu dàng một cách lạ thường.
Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trong miệng nói ngọt như rót mật: “Ừ. Hôm nay báo cáo trình diện có Triệu Bân lo nên mọi chuyện đều tốt cả. Hơn nữa em cũng đã làm quen với bạn cùng phòng rồi. Ngoài ra, tối nay em còn...”
“Ừm.”
“Em còn dẫn bạn cùng phòng đến phố ăn vặt nổi tiếng nhất thành phố Cung Huy ăn nữa” Đồng Kỳ Anh đáp lại một cách miễn cưỡng. Thật ra vốn dĩ cố định nói là đã gặp anh cả Phó Quân Tiêu, nhưng sau khi nghĩ lại cô nghĩ hay là thôi đi.
“Em vui vẻ là tốt rồi” Phó Quân Bác vui mừng nói.
Đồng Kỳ Anh mím môi, sau đó nói: “Thứ sáu em không có tiết, mỗi tuần em đều về nhà, được không?”
“Được.” Phó Quân Bác tươi cười đáp lại. Lúc này, anh ấy vẫn đang ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tòa nhà bất động sản Thiên Lợi để tăng ca nhưng sự xuất hiện của Lý Tư San đã khiến anh ấy tắt dần nụ cười: “Kỳ Anh, em sớm nghỉ ngơi đi, anh còn phải tiếp tục tăng ca”
“Ừ, ngủ ngon” Đồng Kỳ Anh đáp lại mà không hay biết sự tình.
“Ngủ ngon” Sau khi Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh nói chuyện điện thoại xong thì anh ấy cúp máy, nhìn Lý Tư San bằng ánh mắt tức tối rồi lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Lý Tự San bước trên đôi giày cao gót của cô ta và bước tới với những tiếng lạch cạch lạch cạch, rồi đầu ngón tay cô ta lướt qua cái bàn của Phó Quân Bác và từ từ di chuyển đến vai anh ấy. Cô ta đứng sau lưng Phó Quận Bác rồi hai tay nắm lấy vai anh ấy và xoa xoa vai anh ấy một cách rất tự nhiên.
“Em đến đây để cùng anh tăng ca” Giọng Lý Tự San nghe khàn khàn, có vẻ yếu ớt và không có chút khí lực gì cả.
Phó Quân Bác định đứng dậy nhưng Lý Tư San đã dùng hai tay giữ anh ấy lại.
“Tôi đã nói rồi, hiện tại giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác” Phó Quân Bác khẽ cau mày.
Lý Tư San hơi nghiêng người, vòng tay qua cổ Phó Quân Bác, đặt đôi môi đỏ mọng lên tại Phú Quân Bác rồi khẽ nói: “Quân Bác, bố em đã hỏi em về mối quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào thì em đã lỡ trả lời là quan hệ bạn trai bạn gái rồi. Làm sao bây giờ?”.
“Cô.." Phó Quân Bác do dự muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại.
Đối với công ty mà anh ấy vừa hợp tác mở với Lý Tư San thì có đến 80% nguồn vốn là do bố của Lý Tư San bỏ ra.
Bây giờ, nếu Lý Tư San lại làm ầm lên như vậy thì sẽ chỉ khiến anh ấy rơi vào tình huống khó xử mà thối.
“Chuyện này liên quan gì chứ? Dù sao anh và Kỳ Anh là vợ chồng hợp pháp, người ngoài không ai biết cả. Hơn nữa, bố em rất vui sau khi biết anh là bạn trai của em” Lý Tư San dịu dàng nói, đôi môi đỏ mọng ấm nóng khẽ cắn vành tại của Phó Quân Bác: “Bố em cũng nói, anh trai em không có triển vọng. Ông ấy rất xem trọng anh đó”.
Phó Quân Bác không cần đoán cũng biết ý của Lý Tư San là gì.
Chủ tịch Lý muốn Phó Quân Bác làm con rể của ông ta, về việc sau này liệu anh ấy sẽ hỗ trợ Lý Dạ Lạc hay là thừa kế tập đoàn nhà họ Quý thì vẫn chưa rõ.
Điều này không khác gì việc hiện giờ anh ấy đang hỗ trợ anh trai Phó Quân Tiêu trong tập đoàn Phó Thị.
“Quân Bác, nếu anh đã cắt đứt quan hệ với em, đó chỉ là cắt đứt mối quan hệ đối tác. Em nghĩ, không gian phát triển của anh chỉ giới hạn trong vòng quan hệ xã hội của chính anh. Còn nếu như anh trở thành con rể của bố em thì anh đã đặt chân vào vòng quan hệ xã hội của bố em và đó là một nguồn lực không thể chê vào đâu được. Anh không nghĩ tới điều đó sao?” Lý Tự San nhẹ nhàng hôn lên đôi má của Phó Quân Bác và nói những lời đó như những viên đạn pháo bọc đường vậy.
Những ngón tay của cô ta giống như hành lá, từ từ trượt xuống dọc theo vạt áo của Phó Quân Bác.
Cô ta đã ở bên anh ấy rất nhiều lần và cô ta có thể cảm nhận được mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể anh ấy.
Khi tay cô ta chạm đến dưới bụng anh ấy thì đột nhiên Phó Quân Bác nắm lấy cổ tay cô ta và ngăn động tác tiếp theo của cô ta.
“Anh cả của tôi đã nghi ngờ tôi rồi. Trong khoảng thời gian này, tôi phải thu mình lại một chút” Phó Quân Bác bình tĩnh nói, ánh mắt bình tĩnh như nước trong vực sâu.
Lý Tự San không thể hiểu được suy nghĩ của Phó Quân Bác.
“Được rồi. Anh không cần từ chối em nhanh như vậy. Em sẽ cho anh thời gian để suy nghĩ. Quân Bác, anh phải suy nghĩ cho rõ ràng. Kỳ Anh không thể cho anh tất cả những gì anh muốn. Sự tồn tại của cô ta sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho anh mà thôi.” Lý Tư San không có ý định ép Phó Quân Bác quá chặt, nhưng cô ta cũng hy vọng rằng Phó Quân Bác có thể nhìn thấy sự việc một cách rõ ràng.
Cô ta thực sự không hiểu tại sao Phó Quân Bác lại cứ ôm mãi Đồng Kỳ Anh đó không buông.
Đồng Kỳ Anh, một người phụ nữ có vẻ ngoài ngọt ngào và trong sáng, gần như vô dụng đối với Phó Quân Bác.
Một người phụ nữ vô dụng với một người đàn ông như vậy thì có gì để mà luyến tiếc chứ?
- -------------------