“Chuyện như vậy, phải tận mắt nhìn mới tin được. Tôi nói cô cũng sẽ không tin.” Nhiên Hoàng Minh nghiêm túc nói. Sau khi Đồng Kỳ Anh nhìn Nhiên Hoàng Minh lại vô thức nhìn về phía Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu khẽ cau mày, trên khuôn mặt anh tuấn có chút thờ ơ lạnh lùng, tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Mọi người đừng lề mề nữa, đi với tôi! Còn không đi, sẽ bỏ lỡ một màn kịch hay đấy!" Nhiên Hoàng Minh thúc giục, rồi đi trước dẫn đường.
Sau khi Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu đưa mắt nhìn nhau, kề vai đi cùng nhau phía sau Nhiên Hoàng Minh.
Thế nhưng, khi ba người vừa đi qua hành lang, quản gia thở hồng hộc chạy tới, lễ phép nói với Phó Quân Tiêu: "Cậu cả, thì ra cậu ở đây ạ! Tôi chạy đi tìm cậu hết một lượt rồi! Chuyện là, ông chủ bảo tôi gọi cậu tới phòng khách"
"Phòng khách? Có khách tới thăm nhà sao? Phó Quân Tiêu vẻ mặt không mấy vui vẻ hỏi lại. Đã là lúc này rồi, sao còn có khách đến thăm? "Vâng ạ! Nghe nói là ba vị khách từ thành phố Thuận Canh!" Quản gia gật đầu đáp lại. - Nhiên Hoàng Minh thấy vậy, vội vàng đưa tay đẩy anh một cái, nói: "Quân Tiêu, cậu hãy cùng quản gia tới gặp ông Lãnh và khách khứa đi! Tớ sẽ đưa Kỳ Anh cùng đi là được rồi!"
Phó Quân Tiêu liếc nhìn Nhiên Hoàng Minh, khi anh vô tình hướng mắt về phía Đông Kỳ Anh, chỉ thấy cô đang nhìn ra ngoài hành lang
Trái tim cô dường như đúng là không hướng về anh, bởi vì cô không quan tâm đến bất cứ điều gì về anh cả. Phó Quân Tiêu buồn bã thu ánh mắt lại, cùng quản gia rời đi. Nhiên Hoàng Minh liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, vô tình mà hữu ý hỏi: "Kỳ Anh, nếu chồng cô ngoại tình, cô sẽ làm gi?"
Nhưng Đồng Kỳ Anh phì cười nói: "Quân Bác sẽ không bao giờ ngoại tình đâu!" “Cô tin chồng mình đến vậy sao?" Nhiên Hoàng Minh nói với vẻ xấu hổ. Đồng Kỳ Anh mim cười tự tin gật đầu, Nhiên Hoàng Minh cũng không lười phải giải thích với Đồng Kỳ Anh, mà tiếp tục đi về phía trước. Khi khi tới đó, để xem cô tự "tát vào mặt" mình như thế nào nhé! Hừ! Nhiên Hoàng Minh hừ lạnh trong lòng. Đồng Kỳ Anh không hay biết gì liền đi theo.
Hai người kẻ trước kẻ sau vừa bước ra khỏi hành lang, lần lượt bước vào nhà thủy tạ, mà ở bên kia, Phó Quân Bác đã bước tới trong tay xách túi thú cưng.
Khi Nhiên Hoàng Minh nhìn thấy Phó Quân Bác chỉ có một mình, không khỏi thắc mắc. Người đàn ông này không phải là đang hẹn hò với Lý Tư San hay sao? Thành Hưng!” Khi Nhiên Hoàng Minh đang khó hiểu, Đồng Kỳ Anh đã lướt qua anh ta và đi thẳng đến trước mặt Phỏ Quân Bác.
Khi Nhiên Hoàng Minh định thần lại, chỉ nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đang đứng trước mặt Phó Quân Bác với nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Vừa rồi ai tìm anh vậy?" Đồng Kỳ Anh không kìm lòng được liền hỏi. Sau đó Phó Quân Bác giơ chiếc túi đựng thú cưng trong tay lên trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Em mở ra xem thử." “Đây là?" Đồng Kỳ Anh hơi rũ mắt xuống, tò mò mở khóa kéo trên túi đựng thú cưng. "Gầu, gầu" Một chú cún con trắng muốt như tuyết, thò chiếc đầu nhỏ ra khỏi khóa mở túi đựng thú cưng.
“Đáng yêu quá!” Đồng Kỳ Anh thích thú nhìn ngắm, lúc cô không nhịn được muốn bể cún cưng ra ngoài, ai ngờ nó đột nhiên "phốc" một cái nhảy ra khỏi chiếc túi.
Phó Quân Bác vô thức vươn tay ra muốn ngăn cản, nhưng không được, con cún con màu trắng giống như một quả cầu bằng nhung trắng muốt, liền "lăn lộn" về phía trước.
"Ấy! Cún con, mày đừng chạy!" Đồng Kỳ Anh hét lên một tiếng, liền đuổi theo. Phó Quân Bác thấy vậy không thể không chạy theo. Hai người đuổi theo con cún màu trắng kia, lần lượt bỏ đi, để lại một mình Nhiên Hoàng Minh sững sờ tại chỗ. Điều... Điều này? Đây là tình huống gì? Nhiên Hoàng Minh hoàn toàn mông lung không hiểu gì. Trong phòng khách ở trạng viên nhà họ Phỏ. Ông Phỏ Hoằng Khôn đang ngồi trên ghế chủ nhà, bên trái là bố mẹ của Lý Tư San, bên phải là Lý Tư San và Phó Quân Tiêu.
Bố mẹ của Lý Tự San cười nói niềm nở với ông Phó Hoằng Không Còn Lý Tư San nghiêm túc ngồi đó, như con gái giỏi giang nhà người ta vậy, nở nụ cười nhẹ trên môi.
Phó Quân Tiêu lại cau có mặt mày tỏ vẻ không vui. "Gừ, gâu gâu", Đột nhiên, có tiếng cún con kêu ngoài cửa. Khi những người trong phòng khách nhìn về phía phát ra âm thanh đó, họ nhìn thấy một chú cún con màu trắng đang chạy vào. Khi mọi người chưa kịp phản ứng, chú cún con màu trắng nhảy vụt lên đùi Phó Quân Tiêu. Phó Quân Tiêu thấy trên cổ nó đeo một chiếc vòng, trên đó có bảng tên, bèn giơ lên nhìn. Mặt trước khắc: Tiểu Ái. Mặt sau khắc: Thành Hưng yêu Kỳ Anh. "Cún con mày.." Sau đó Đồng Kỳ Anh xông vào từ cửa chính.
Chân trước vừa bước qua bậc cửa, chân kia dừng lại bên ngoài, sững sờ nhìn ông Phó Hoằng Khôn đang ngồi chỉnh giữa phòng khách.
"ông, ông nội." Đồng Kỳ Anh lúng túng cất lời.