“Có tìm ra kẻ đã đâm tớ thừa lúc hỗn loạn tối hôm qua không?” Phó Quân Tiêu chuyển đề tài, lạnh lùng hỏi.
Nhiên Hoàng Minh hơi nhún vai, nhếch miệng nói: "Tớ đã sắp xếp cho người bí mật điều tra chuyện này cho cậu rồi"
"..." Phó Quân Tiêu im lặng.
Nhiên Hoàng Minh dừng lại, đoạn nói tiếp: "Nhưng mà, cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng là có thể một đao giết chết cậu, nhưng đối phương dường như không muốn trực tiếp giết cậu. Quân Tiêu, cậu có nghĩ là chuyện này có thể có quan hệ với chuyện mà chúng ta vẫn luôn điều tra hay không?"
“Ý cậu là, chuyện xảy ra đêm qua lại liên quan đến trò chơi của nhà mạo hiểm đó sao?” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày..
Trong ba năm qua, nội bộ của bọn họ vẫn không từ bỏ việc điều tra này, nhưng chuyện này đã biến bọn họ thành những con ruồi không đầu.
Anh và Nhiên Hoàng Minh chỉ hỗ trợ điều tra, cung cấp manh mối và chứng cứ hữu hiệu cho cấp trên, không chịu trách nhiệm theo dõi vụ án, vì vậy Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Minh cũng không có cách nào trong sự việc này.
"Trực giác nói cho tớ cái gọi là “trò chơi của nhà mạo hiểm” là đang nhắm vào cậu. Nhưng mà, đối phương dường như không muốn tính mạng của cậu, chỉ luôn chơi đùa với cậu. Tớ không biết đây có phải là ảo giác của tớ hay không" Nhiên Hoàng Minh trầm ngâm nói. Sau khi băng bó vết thương cho Phó Quân Tiêu, anh ta quan tâm nói: "Mấy ngày nay cậu đừng đến công ty, ở nhà dưỡng thương cho tốt đi. Sức khỏe của cậu rất quan trọng!"
“Tớ hiểu rồi!” Phó Quận Tiêu nặng nề gật đầu..
Khi Nhiên Hoàng Minh đang thu dọn bộ y tế, ánh mắt anh ta vô tình rơi vào cổ tay trái của Phó Quân Tiêu, thấy anh vẫn đeo chiếc vòng lụa màu xanh lam, không khỏi thốt lên: "Nếu cậu đã quyết định buông bỏ Đồng Kỳ Anh, thì tháo chiếc vòng ra khỏi tay cậu đi."
"..." Phó Quân Tiêu vô thức chạm vào chiếc vòng lụa màu xanh lam trên cổ tay, nhớ lại tình cảnh anh cắt mấy sợi tóc của cô sau khi cưỡng hôn Kỳ Anh ngày đó, khuôn mặt anh tuấn không khỏi nở một nụ cười chua xót.
Chắc Kỳ Anh không hiểu những gì anh đã làm với cô vào lúc đó đâu, phải không?
Trong đoạn thời gian đó, anh bận rộn bảo vệ đất nước và nhân dân, suýt chút nữa đã mất đi mạng sống của chính mình. Nhưng ông trời vẫn đối xử tệ bạc với anh, khiến anh mất đi người phụ nữ mình yêu.
Kỳ Anh, em ở Úc, có khỏe không? Khu nhà phố gần Đại học Sydney, Úc.
Đồng Kỳ Anh đang ôm salad trái cây mới trộn, kẹp điện thoại giữa vai và tại, vừa cầm nĩa ăn trái cây trên đĩa, vừa mang vẻ mặt sáng sủa băng qua phòng làm việc đến ban công hình vòm ở sảnh phụ với vẻ mặt rõ ràng.
Ở Sydney vào tháng bảy, ánh nắng ấm áp và làn gió không ẩm ướt khiến kiểu thời tiết này trở thành thiên đường không thể nào ngờ tới.
"Thành Hưng, cây keo em trồng đã nở hoa rồi. Khi nào anh có thể trở lại?" Đồng Kỳ Anh cười hỏi, đưa mắt nhìn về phía bồn hoa trước bậc thềm dưới lầu. Ba năm trước cô và Phó Quân Bác đã cùng nhau trồng cây keo đó.
Lần lượt những bông hoa keo như bông gòn ngủ vùi giữa những ngọn cây xanh thẫm, đụng đưa trong gió.
"Dự án mà anh hiện đang chịu trách nhiệm sẽ hoàn thành trong khoảng ba tháng nữa. Sau khi hoàn thành, anh sẽ trở lại với em. Đợi đến lúc đó cho anh xem hoa keo sau." Phó Quân Bác nhẹ nhàng đáp lại. "Dạ được!"
"Em thật sự không định tiếp tục học lên thạc sĩ kiến trúc sao? Thành tích của em thực sự rất tốt. Lần trước thầy hướng dẫn của em vẫn luôn nói với anh, bảo anh thuyết phục em tiếp tục học thạc sĩ kiến trúc".
"Em đã lấy bằng tốt nghiệp chính quy rồi, sau này cũng có thể giúp anh chia sẻ công việc. Với lại, điều quan trọng nhất là em muốn có con chứ không muốn học thạc sĩ kiến trúc nữa" Đồng Kỳ Anh nói mà không ngượng ngùng.
Phó Quân Bác buồn cười nói: "Ừm, cũng đúng, hai chúng ta nên có một đứa con rồi. Chờ khi nào anh quay lại, chúng ta sẽ có một đứa con với nhau".
“Điều đó... có nghĩa là chúng ta sắp kết thúc “Tình yêu của Plato” này hay sao?” Đồng Kỳ Anh không nhịn được mà mở lời trêu chọc.
Ba năm trước, Phó Quân Bác bị phát hiện có khối u ác tính ở thận và phải làm phẫu thuật cắt bỏ. Sau khi Đồng Kỳ Anh được xác định mẫu hình phù hợp, cô đã không ngần ngại trao một quả thận của mình cho Phó Quân Bác.
Bác sĩ khuyên cả hai kiêng quan hệ trong vòng một năm. Nhưng thực tế họ kiêng một năm lại kiêng đến ba năm.
Kỳ thật, trong ba năm chung sống ở Úc, Đồng Kỳ Anh phải học đại học, Phó Quân Bác phải đi làm, khoảng thời gian hai người chung sống với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Các loại chi phí ở Úc lớn hơn nhiều so với ở thành phố Thuận Canh.
Trên thực tế, ông nội Phó Hoằng Khôn chỉ trả học phí cho Đồng Kỳ Anh trong một học kỳ. Ngay cả đối với căn biệt thự mua ở Úc, ông nội Phó Hoằng Khôn cũng chỉ trả khoản tiền đặt cọc cho họ. Sau đó, lại không thấy ông nội Phó Hoằng Khôn hỏi han về chuyện Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác nữa.
Phó Quân Bác là kiểu đàn ông rất sĩ diện, cho dù ông nội Phó Hoằng Khôn có tiền, anh ấy cũng sẽ không chủ động xin tiền ông nội Phó Hoằng Không
Đồng Kỳ Anh càng sẽ không mở miệng hỏi xin này nọ.
Sau khi nguồn tài chính bên phía ông nội Phó Hoằng Khôn bị cắt, học phí của Đồng Kỳ Anh, chi phí sinh hoạt của hai người và tiền góp nhà trở thành vấn đề lớn nhất giữa hai người.