Lạc Minh Ánh ngoan ngoãn ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh.
“Cô Lạc, xin hỏi cô tới đây để ứng tuyển vị trí thư ký trợ lý tổng giám đốc của công ty chúng tôi đúng không?” Trịnh Minh Hâm bình tĩnh lấy hồ sơ của cô ta trong tập tài liệu ra, rồi tò mò hỏi.
“Vâng ạ!”.
Lạc Minh Ánh ngồi ngay ngắn, hai tay đan vào nhau để lên đùi, sống lưng thẳng tắp, dáng ngồi đúng một góc chín mươi độ.
Từ lý lịch của cô ta, Trịnh Minh Hâm biết được cô ta không có bố mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, làm tim anh ta không khỏi nhói đau. Một cô gái mới mấy tuổi đầu đã trải qua nhiều lận đận trong đời người, đúng là tình người biến đổi khôn lường....
“Cô bắt đầu làm thêm từ hồi năm nhất, bây giờ lại muốn vừa học vừa làm, cô không mệt sao?” Trịnh Minh Hâm nhìn cô gái gầy yếu trước mặt, giọng điệu không khỏi lộ ra sự ấm áp như người cha già.
“Tôi cần một công việc” Lạc Minh Ánh trả lời rất thỏa đáng.
“Cô thiếu tiền?” Trịnh Minh Hâm nhướng mày, khó chịu thầm nghĩ, tại sao cô ta lại gầy đến thế, cô ta cao một mét sáu, mà chỉ nặng có ba chín cân?
Cô ta chăm sóc bản thân mình kiểu gì vậy? “Đúng vậy!” Lạc Minh Ánh gật đầu. “Thành tích học tập của cô có tốt không?” Trịnh Minh Hâm hỏi thẳng.
Lạc Minh Ánh lấy bảng điểm ở trong túi xách ra, là một sinh viên mới tốt nghiệp, thỉnh thoảng sẽ có mấy khách hàng yêu cầu xem bảng điểm, nên lúc ứng tuyển cô ta thường xuyên mang theo bên người.
Trịnh Minh Hâm xem xong bảng điểm thì nhướng mày, không dám tin nhìn chằm chằm Lạc Minh Ánh.
“Cô chỉ làm thư ký trợ lý có thiệt thòi cho cô quá không?” Trịnh Minh Hâm không khỏi lên tiếng hỏi, điểm mỗi môn học của cô ta đều rất cao, làm anh ta không nhịn được lộ ra ánh mắt tán thưởng.
“Mấy chức vụ khác trong quý công ty đều yêu cầu rất cao, nên tôi gần như chỉ có thể thích hợp làm thư ký trợ lý” Lạc Minh Ánh không hề tham lam ôm đồm hết mọi thứ.
“Rất tốt, tôi quyết định tuyển chọn cô” Trịnh Minh Hâm nhướng mày, rất tán thưởng thái độ không gò ép, rất đúng mực của cô.
Phó Quân Tiêu biết rất rõ toàn bộ quá trình ứng tuyển của Lạc Minh Ánh trong văn phòng của mình.
Anh thật sự có thể tìm thấy bóng dáng của Kỳ Anh trên người cô gái này.
Kỳ Anh là cô nhi, cô ta cũng là cô nhi, Kỳ Anh vừa học vừa làm nhưng thành tích học tập lại rất xuất sắc, và cô gái này cũng giống như thế.
“Một tuần được nghỉ hai ngày, thời gian làm việc là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, buổi trưa sẽ nghỉ trưa từ mười hai giờ đến một giờ rưỡi, tiền lương... một tháng của cô sẽ là mười tám triệu” Trịnh Minh Hâm nói tiếp: “Cô còn thắc mắc chỗ nào nữa không?”
Tại sao lại như vậy? Một tháng mười tám triệu ư?
Tiền lương cao như thế làm cô ta không khỏi há to miệng, Lạc Minh Ánh thất thần nhìn Trịnh Minh Hâm, rồi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không?Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h
“Cô có vấn đề gì không?” Trịnh Minh Hâm lại hỏi tiếp.
Lạc Minh Ánh hoàn hồn, rồi vội vàng gật đầu, đồng thời rất trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh” “Vậy thì bây giờ cô có thể bắt đầu công việc được không?” Trịnh Minh Hâm khẽ cười hỏi. Tinh thần Lạc Minh Ánh phấn chấn, không hề từ chối đáp: “Vâng, được ạ!”
Lạc Minh Anh bắt đầu làm việc bận rộn ngay trong ngày ứng tuyển, nên đã lãng quên sự trúc trắc và cái chân đau, mà chỉ tập trung vào rất nhiều công việc do cấp trên giao phó.
Cả ngày hôm đó, ngoài thời gian ăn cơm cô ta mới bỏ công việc xuống, thì những lúc còn lại cô ta đều ngồi trước máy tính làm việc hăng hái.
Mãi tới mười hai giờ đêm, cuối cùng Lạc Minh Ánh cũng xử lý xong việc nhập dữ liệu mà Trịnh Minh Hâm giao phó, rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc tan làm.
“Ting” Lạc Minh Ánh khập khiễng đi ra khỏi thang máy, mỗi bước đi càng làm cô ta cảm giác nhói đau.
Cô ta nhăn mặt, cơn đau ở mắt cá chân dần dần đi lên, nhưng giờ cô không có thời gian để đi khám bác sĩ.
“Tại sao bây giờ cô mới tan làm?”
Một giọng nói lạnh lẽo như rơi vào hầm bằng, không hề mang theo chút cảm xúc truyền tới từ phía sau.
Lạc Minh Ánh ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Tiêu đang bước ra từ trong một thang máy khác.
“Anh trai!” Lạc Minh Ảnh vui mừng gọi, rồi trêu ghẹo: “Chẳng phải bây giờ anh mới tan làm à?”. “Cô đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô về!”
Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh lùng đến mức không có một chút nhiệt độ, chỉ một mình tiến về phía trước.
“Không cần đầu, không cần làm phiền đến anh...” Lạc Minh Ánh không hề nghĩ ngợi đã từ chối ngay, cô ta bỗng đứng thẳng dậy, mắt cá chân lại truyền tới cơn đau nhói, sắc mặt cô ta trắng bệch, nghiến chặt hàm răng khẽ rên rỉ.
“Sao thế?”.
Phó Quận Tiêu ngừng bước quay đầu lại, tay đút vào túi áo khoác vest màu xám, thái độ ung dung tự tại, hình như nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ nên liếc nhìn cô ta, ánh mắt không hề có chút nhiệt độ.
Trước khi anh quay đầu lại, Lạc Minh Ánh đã sớm thu hồi dáng vẻ đau đớn của mình, cô ta biết nếu mình từ chối nhất định sẽ không được lợi lộc gì, bây giờ đã quá muộn rồi, cô ta không thể nào nhịn được cơn đau để tự quay về nhà, đành phải tiếp nhận ý tốt của anh.
“Chúng ta đi thôi” Phó Quân Tiêu không hỏi gì nhiều, mà chỉ bước về phía trước.
Sau khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phó thị, Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhấc chân đi tới bãi đỗ xe di động ở bên ngoài.
Bởi vì anh phải tăng ca, cho nên anh bảo tài xế lái xe của anh ra khỏi tầng hầm, để sau khi tan làm anh sẽ thuận tiện đi lấy xe hơn.
Ở phía sau, vì Lạc Minh Ánh bước đi chậm rãi nên bị tụt lại phía sau một chặn đường dài, nhưng anh không hề phát hiện ra.
Phó Quân Tiêu chưa từng ngoảnh mặt lại, tất nhiên sẽ không thể nào chú ý đến bước chân khập khiễng, và dáng vẻ hơi chật vật của cô ta, anh chỉ nghĩ rằng vì cô ta có dáng người nhỏ nhắn, nên đi sẽ khá chậm.
- -------------------