Nhà riêng của Phó Quân Tiêu.
Trong phòng tắm màu xanh đại dương khổng lồ, vòi sen trắng nõn. đang phun ra hàng vạn tia nước ấm, bao phủ một tầng sương mù, tất cả đều rơi xuống mái tóc dài mượt mà.
Những giọt nước trên làn da ẩm mịn, mềm mại và trắng nõn như lụa mịn di chuyển trên cơ thể yêu kiều của cô.
Đồng Kỳ Anh tắt vòi hoa sen, duỗi chân kiểm tra nhiệt độ của nước, sau đó từ từ chìm vào bồn tắm phủ đầy bọt mịn.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể tin rằng mình lại lập gia đình một lần nữa.
Lại còn là kết hôn với anh cả của chồng cũ! Điều này nhất định không phải là sự thật! Nhất định không phải là sự thật! Đồng Kỳ Anh chìm mặt xuống nước, cố gắng vùi sâu hơn. Vì cô cần phải bình tĩnh!
Tại sao những người phụ nữ xung quanh anh cả lại lần lượt bỏ rơi anh cả mà đi chứ?
Chẳng lẽ là anh cả có khuynh hướng bạo lực? Vì vậy nên họ mới không dám kết hôn?
“Anh không có khuynh hướng bạo lực” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.
Đồng Kỳ Anh trợn to hai mắt, chợt nhận ra mình đã trồi lên mặt nước từ lâu, đang thất thần mà lẩm bẩm những lời này một mình... Cô nuốt nước miếng, đôi mắt đen trắng rõ ràng lén lút nhìn về phía bên trái, vô tình nhìn thấy Phó Quân Tiêu lại đang trần truồng tắm dưới vòi hoa sen!
"Á.." Nhắm mắt nghĩ lại. Trời ạ, anh chạy vào đây lúc nào vậy?
Cô bắt đầu lẩm bẩm lầu bầu từ khi nào, anh lại bắt đầu nghe được từ khi nào? Không, không, không, quan trọng nhất là, cô đang tắm, tại sao anh cũng vào?
Vậy mà còn không nói với cô, cứ thế mà cởi sạch đồ đi tắm.
Tuy nhiên, vốn tưởng rằng anh khá gầy yếu, nhưng khi nhìn thấy anh cởi quần áo ra, cô mới nhận ra thân hình cao và thẳng ẩn dưới bộ đồ là thân hình thon gầy rắn chắc, với những đường nét kết cấu rõ ràng. Đó là một vóc dáng được rèn luyện, hoàn hảo đến mức không có bất kỳ điểm dư thừa nào, giống như một pho tượng đá ngang tàng, kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
“Xin lỗi, vừa rồi anh muốn nói với em, nhưng anh lại thấy em đang trầm tư, không tiện cắt ngang em” Giọng nói khàn khàn của Phó Quân Tiêu kèm theo tiếng nước chảy.
Rơi vào trong tai cô, cho dù bị bức tường ngăn cách, nghe thấy không chân thật lắm, nhưng giọng điệu của anh lại khiến người ta cảm nhận được trọn vẹn anh rất chân thành.
Đồng Kỳ Anh chậm rãi quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy mặt anh thì cô đã bị một bóng đen lớn đè xuống trước. Sau đó nước trong bồn tắm lớn tràn ra, tiếp đó anh đã ngồi đối diện với cô.
Tóc anh xõa ướt trên vầng trán đầy đặn, cô chợt nhận ra lúc này trông anh trẻ hơn rất nhiều, giống như một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi.
Nhưng trên thực tế, anh đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi! Đồng Kỳ Anh không biết tuổi chính xác của Phó Quân Tiêu, chỉ biết rằng anh lớn hơn cô rất nhiều.
Hơi ẩm lướt qua trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen thâm thúy của anh sâu thẳm như màu men đen, một vùng ánh sáng tràn xuống, sánh với đôi lông mày rậm nhướng lên, đầy thô bạo, mang phong thái đế vương tự nhiên.
Khắp người anh có một cỗ cảm giác tồn tại nồng đậm, có một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến người ta bất giác chấn động.
Một người đàn ông như vậy rất hấp dẫn, nhưng cô không thích...
“Có phiền không nếu anh tắm với em?” Phó Quân Tiêu miễn cưỡng hỏi, gục đầu vào rãnh bên cạnh bồn tắm với đôi chút mệt mỏi.
Anh cũng đã muốn tiền trảm hậu tấu đấy thôi. "Em nói phiền, anh có đi ra ngoài không?"
Cô và Phó Quân Bác kết hôn đã ba năm mà vẫn chưa một lần tắm uyên ương đâu!
"Không" Anh cười xấu xa: "Ai bảo em đi tắm mà lại quên khóa cửa" ".." Đồng Kỳ Anh cứng họng.
Mặc dù trong bồn tắm đầy bọt, nhưng dường như đã sắp tan hết. Không dấu vết mà cầm lấy khăn tắm đặt trên bờ bồn tắm lớn, cô giả vờ lau nhẹ người, nhưng thật ra là có ý định che chắn cơ thể. Nhân tiện cô còn có chân lên một chút để tránh chạm vào những nơi không nên chạm vào.
Phó Quân Tiêu hờ hững liếc nhìn cô, hơi cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi: "Em có một không?"
“Không mệt!” Đồng Kỳ Anh quay đầu nhìn Phó Quân Tiêu, hai tay vô thức ôm ngực, trong trạng thái cảnh giác: “Này... anh đã uống rất nhiều rượu đỏ rồi!”
Thời điểm người đàn ông này say rượu, anh chưa từng đối xử tốt với cô!
“Đừng lo lắng, anh sẽ không gây rối với em” Anh nhẹ nhàng nói. Đồng Kỳ Anh đột nhiên cố chấp: "Anh nói có giữ lời không?" Sau đó, anh im lặng...
Nhưng mặc kệ như thế nào, cô cũng thực sự không chịu nổi cảnh im lặng mắt to trừng mắt nhỏ thế này.
“Anh cả, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cô thuận miệng hỏi một câu.
"Hai mươi bảy"
"Em hai mươi mốt, anh hơn em sáu tuổi, ba tuổi đã cách biệt một thế hệ, em với anh lại cách đến hai thế hệ!".
Phó Quân Tiêu xấu hổ. Khi Đồng Kỳ Anh đang định hỏi câu thứ hai, anh đột nhiên lãnh đạm nói: "Kỳ Anh, anh có thể không còn nhiều thời gian để chờ em quên Quân Bác, bởi vì anh muốn sinh con với em càng sớm càng tốt."
“Con?” Đồng Kỳ Anh giật mình. 7.
"Em yên tâm đi, đứa trẻ mà em đã sinh ra cho Quân Bác, anh sẽ nhờ các luật sư đấu tranh giành quyền nuôi con cho em. Anh sẽ coi nó như con của mình".
“Vậy anh có để nó thừa kế tập đoàn Phó Thị không?” Đồng Kỳ Anh bất thình lình hỏi lại.
Phó Quân Tiêu đáp lại ngay tắp lự: "Có"
Anh chỉ biết rằng cô và Quân Bác đã ly hôn. Về lý do, anh đoán có thể là do Lý Tư San chen chân vào.
Đồng Kỳ Anh lúng túng cười trong lòng, thật đáng tiếc! Đứa trẻ đó không phải con của cô và Thành Hưng. “Anh cả có thích trẻ con không?” Cô hỏi lại. Anh rũ mắt xuống: "Chỉ cần là em sinh, anh đều thích."
- -------------------