Hoặc có lẽ, hai người họ đã qua lại với nhau, gần đây vì lý do nào đó mà cãi nhau, anh đã lợi dụng cô như một quân cờ, kết hôn với cô một cách qua loa, sau đó cố tình chọc giận Lạc Minh Ánh.
Nếu không, khi Lạc Minh Ánh lần đầu nhìn thấy cô vào ngày hôm đó, cô ta sẽ không hung hăng, tức giận cô vì trả thù cho chồng cũ, nên cô chọn kết hôn với anh lớn.
Lúc đó, Lạc Minh Anh cảm thấy tức giận Phó Quân Tiêu. Bây giờ, những thứ này đã được kết nối thành một chuỗi, cuối cùng đã có thể nói ra nguyên nhân tại sao. Cũng may là cô chưa yêu anh, nếu yêu anh rồi thì bây giờ nhất định sẽ đau khổ đến mức muốn khóc mất!
“Chuyện của cô với Quân Tiêu, ông Lãnh có thể không biết. Tôi nghĩ, nếu ông Lãnh biết được, ông ấy nhất định sẽ không đồng ý để cô làm cháu dâu nữa.” Nhiên Hoàng Minh nói. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Sắc mặt Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh, dịu dàng cười: “Anh yên tâm, tôi không phải loại người không biết chừng mực”.
“Giấy thì không bọc được lửa, tốt hơn là cô nên lấy giấy chứng nhận ly hôn từ Quân Tiêu trước khi ông Lãnh biết được đi” Nhiên Hoàng Minh tốt bụng khuyên.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng đáp lại, anh mắt vô tình nhìn thẳng về phía trước, cô phát hiện một con đường đá lên núi, cô không nghĩ nhiều, bình tĩnh xoay người rời đi.
Sau khi Phó Quân Tiêu tan làm, anh thấy Nhiên Hoàng Minh, anh vẫn chưa giải thích sự việc của Đồng Kỳ Anh với Nhiên Hoàng Minh, bởi vì anh biết rõ dù không giải thích cho anh ta, thím Lưu chắc chắn đã nói hết với anh ta về chuyện của Đồng Kỳ Anh rồi.
Bốn người đang ngồi trước bàn ăn, thím Lưu không ngừng nói về những món ăn mà Đồng Kỳ Anh đã đặc biệt nấu cho Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh nghe xong khẽ mỉm cười. Phó Quân Tiêu ăn rất ngon miệng.
Đúng vậy, anh thích ăn những món cô nấu, cho dù món đó là món anh không thích, nhưng chỉ cần cô nấu, anh vẫn sẽ chấp nhận vô điều kiện. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Bữa tối kết thúc khi bốn người đang mải suy nghĩ về nhau, thím Lưu bắt đầu thu dọn bàn ăn, Nhiên Hoàng Minh đứng dậy đi lên tầng, Đồng Kỳ Anh vốn định quay về phòng nghỉ lại nhưng lại bị Phó Quân Tiêu giữ lại nói, muốn cùng cô đi dạo ở sau núi. "
Có một hoa viên khác nối liền với hoa viên bên ngoài vườn sau của nhà riêng, trước đây không có đường lên núi, năm trước Phó Quân Tiêu đã yêu cầu đội xây dựng mở một đường lên núi cho anh.
Có những bãi cỏ và nơi nghỉ ngơi ở đỉnh núi, nơi có thể cắm trại để ngắm sao và ngắm mặt trời mọc. Đồng Kỳ Anh không từ chối, ngược lại còn gật đầu đồng ý.
Lúc nãy khi đi theo Nhiên Hoàng Minh ra vườn hoa, cô vô tình thấy một con đường đá lên núi, nhưng tâm trạng lúc đó khiến cô không còn thời gian để tò mò phía cuối con đường là thứ gì.
. Vì vậy, bây giờ Phó Quân Tiêu đột nhiên đề nghị cô cùng anh đi dạo trên núi, nhưng cô chỉ muốn đi vì tò mò, không phải vì muốn cùng anh đi dạo. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Đường đá rất rộng, không dốc, mỗi bậc thang đều rất ngắn leo lên cũng không mệt, hai bên có tay vịn bằng gỗ tự nhiên, bên ngoài lan can là những bóng cây xanh rì rào.
Một cơn gió đêm từ từ lướt qua, mang theo một chút se lạnh, thổi những ngọn cây đung đưa.
Không khí trong lành chỉ có ở trên núi xông vào mũi, Đồng Kỳ Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay không khỏi đưa tay ôm lấy mình, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn để sưởi ấm làn da đang nổi da gà.
Giây tiếp theo, chiếc áo vest màu xanh đậm nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hồng của cô, hơi thở của người đàn ông thuộc về Phó Quân Tiêu bao quanh cô, cô lại ngửi thấy có mùi thơm bạc hà thoáng qua.
"Anh cả, anh không lạnh sao?” Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng giữ chiếc áo khoác trên vai cô để không bị gió thổi đi, mỉm cười nháy mắt tinh nghịch với anh.
Ánh trăng chiếu lên người cô càng tăng thêm cảm giác bí ẩn, ánh mắt cô lóe lên tia quyến rũ. “Không lạnh” Ngược lại anh thực sự rất nóng!
Có lẽ là do đã cấm dục quá lâu, đối mặt với người phụ nữ mà anh yêu thương và nhung nhớ bấy lâu nay, trong cơ thể anh lại có một luồng nhiệt nóng dâng trào không ngừng chuyển động.
Cánh tay cường tráng ôm lấy vai cô, kéo cơ thể nhỏ bé của cô lại gần, hương thơm ấm áp của anh khiến cô mềm nhũn ngã vào vòng tay ấm áp của anh.
Đồng Kỳ Anh chưa kịp phản ứng, đôi môi mỏng nóng bỏng của anh đã hạ xuống. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc, đôi môi hơi hé mở của cô bị môi anh bao phủ.
Anh thậm chí còn thừa cơ đưa đầu lưỡi vào trong thăm dò, dịu dàng quấn lấy cô một cách ấm áp, tham lam cảm thụ hương thơm của cô, sự nhiệt tình của anh giống như một cây leo vậy, quấn chặt lấy cô.
Hai đôi môi cứ như vậy dây dưa với nhau, trước sự phản kháng của cô, môi anh di chuyển xuống tham lam lướt vùng chiếc cổ trắng như tuyết của cô.
Lòng bàn tay to với sức nóng mạnh mẽ của anh xuyên vào trong làn váy chạm vào cặp đùi mềm mại của cô, ngọn lửa dục vọng trong cơ thể anh càng lúc càng lớn...
“Anh cả, đừng như vậy? Đồng Kỳ Anh áp tay vào ngực anh đẩy mạnh. Lúc này, cô từ chối sự mập mờ và tình cảm của anh một cách bình tĩnh đến lạ thường.
Nếu cô không nhìn thấy hai bức ảnh trong điện thoại của Nhiên Hoàng Minh, nếu cô không liên lạc với Lạc Minh Ánh, có lẽ, bây giờ cô cũng đã vì anh mà tim đập loạn nhịp rồi.
Nhưng cô đã nhìn thấy nó và hiểu mọi chuyện rồi.
Một người đàn ông thực sự có thể làm được điều đó, ngoài miệng thì nói yêu mình, nhưng cơ thể anh vẫn có thể có phản ứng sinh lý với những người phụ nữ khác.
Người đàn ông đang vùi vào vùng cổ ngọc ngà của cô nghe thấy vậy, thân hình cao gây đột nhiên cứng đờ. Rõ ràng khi ban ngày cô không hề chống cứ anh... Tại sao bây giờ lại...
- -------------------