Biết được cô và Quân Bác "bỏ trốn”, trong lòng anh đau nhiều hơn giận.
Nhưng khi thấy cô lại bị Quân Bác “vứt bỏ” thêm lần nữa, trong lòng anh lại vui nhiều hơn đau.
Không biết là bắt đầu từ khi nào. Phó Quân Tiêu đã không còn quan tâm tron lòng cô đến cùng là có anh hay không, mà chỉ quan tâm việc cô... còn có thể ở bên cạnh anh hay không.
Đã từng đánh mất cô một lần lại một lần, nhưng lần này, anh không muốn lại vụt mất nữa.
Đồng Kỳ Anh nằm gối lên khuỷu tay Phó Quân Tiêu, lắng nghe tiếng thở nặng nề mà đều đặn của anh, rồi lại mở to mắt không chớp nhìn khuôn mặt đẹp trai đang say ngủ.
Cô không nên được giơ tay lên, sờ sờ mấy sợi râu lún phún dưới cằm Phó Quân. Tiêu.
Thời gian ba năm, khiến cho người đàn ông này càng thêm nam tính.
Không thể không nói, Phó Quân Tiêu là một người đàn ông rất đẹp trai, cũng rất thuận mắt.
Anh vừa cương nghi, lại vừa tuấn tú, một đôi mày kiếm như vẽ, một sống mũi cao, lại thêm đôi môi mỏng tinh tế. Cho dù Phó Quân Tiêu có ăn mặc thế nào cũng khó che được khí chất tôn quý trời sinh, cả người tựa như một nam minh tinh mang dòng máu lại bước ra từ trong màn ảnh. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Đột nhiên sực nhớ đến tấm ảnh của Lạc Minh Ánh trong túi áo khoác của anh, Đồng Kỳ Anh liền rụt tay lại. Lúc này, điện thoại bị anh bỏ trong túi quần lại “Rè è è” rung lên.
Đồng Kỳ Anh khẽ tay khẽ chân móc điện thoại từ trong túi quần Phó Quân Tiêu ra. Cô nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là "Lạc Minh Ánh”, bèn thay anh nghe điện thoại.
"Anh trai, anh lại đi đâu vậy?” Lạc Minh Ánh dịu dàng hỏi, trong giọng nói lại lộ ra đôi phần trách móc nũng nịu.
Đồng Kỳ Anh ngước mắt nhìn Phó Quân Tiêu, thấy anh ngủ rất say bèn bụm miệng, nói nhỏ vào ống nghe: “Anh ấy đang ngủ”.
“Cô là ai?” Lạc Minh Anh không chút khách khí hỏi ngược lại.
“Đồng Kỳ Anh” Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Vậy thì có thể làm phiền phu nhân gọi tổng giám đốc Phó dậy được không?” Giọng nói của Lạc Minh Ánh bỗng nhiên nghiêm túc lại.
Đồng Kỳ Anh lại liếc nhìn Phó Quân Tiêu, cảm thấy anh dường như thật sự rất mệt thì không đành lòng gọi dậy, liền quyết định thôi thì bản thân đành làm Tô Đát Kỷ hồng nhan họa thủy một phen.
“Thư ký Lạc, toàn bộ hành trình của tổng giám đốc Phó hôm nay hủy bỏ hết, phiền cô đi sắp xếp lại. Cứ như vậy đi, tôi cúp máy!”
“Đồng Kỳ Anh! Cô biết có bao nhiêu người từ trên xuống dưới trong tập đoàn phải kiếm sống dựa vào anh ấy hay không? Từ sau khi cô đến, anh ấy nhiều lần đi làm trễ, tan làm sớm, rồi cũng vì cô mà hôm nay anh ấy lại phải để mất một cái hợp đồng mấy chục tỷ rồi!”
“Vậy cho hỏi, anh cả bỏ tiền ra thuê cô là để làm gì?” Đồng Kỳ Anh ngang ngược vặn hỏi.
Lạc Minh Anh bị câu hỏi ngược này của cô làm cho ngớ cả người. Cô ta khựng lại một chút, mới trả lời: “Đương nhiên là giúp đỡ cho công việc của anh ấy!”.
Nhưng sao tôi cứ có cảm giác, cô không phải đang giúp đỡ cho công việc của anh ấy, mà là đang quấy rầy cuộc sống riêng tư của anh ấy vậy?”. “Cô.." Lạc Minh Ánh nhất thời bị Đồng Kỳ Anh làm cho tức đến á khẩu.
Còn Đồng Kỳ Anh thì không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Trong lòng thì không hiểu sao lại có một loại ảo giác giống như “Người yêu mới” đại chiến với “Người yêu cũ” vậy.
Nữ thư ký này, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ? Đồng Kỳ Anh nhớ bên cạnh Phó Quân Tiêu hình như còn một trợ lý tên là Trịnh Minh Hâm nữa.
. Nhưng có chuyện cô không biết là những chuyện đặc biệt quan trọng trong lịch trình ngày hôm nay thì tối qua Phó Quân Tiêu đã bàn giao rõ với Trịnh Minh Hâm rồi, chỉ là Trịnh Minh Hâm còn chưa báo lại cho Lạc Minh Anh biết mà thôi.
Còn như cuộc điện thoại vừa nãy của Lạc Minh Ánh, đơn thuần là do lòng riêng của cô ta xúi giục, bởi vì không gặp được Phó Quân Tiêu khiển trong lòng cô ta có hơi ngứa ngáy khó chịu, nên chỉ muốn biết bây giờ anh đang làm gì thôi.
Bây giờ thì cô ta biết rồi, anh đang ngủ cùng cô vợ xinh đẹp của mình. Đồng Kỳ Anh kia, thật đúng là hồng nhan họa thủy!
“Hắt xì..” Đồng Kỳ Anh nhảy mũi một cái đến rung cả người... cũng không biết là ai đang ở sau lưng mắng mình nữa!!!
Phó Quân Tiêu đang ngủ, nhưng vẫn theo bản năng ôm chặt Đồng Kỳ Anh, giống như là sưởi ấm cho cô.
Đồng Kỳ Anh mở to mắt nhìn chằm chằm Phó Quận Tiêu, cô cứ luôn cảm thấy người đàn ông này đang dỗ mình giống y như dỗ con nít.
Không biết đã ngủ bao lâu, tay của Phó Quân Tiêu lại theo bản năng vòng về bên cạnh, muốn một lần nữa kéo Đồng Kỳ Anh ngủ ở bên cạnh mình vào lòng.
Thế nhưng, chỗ mà bàn tay anh chạm đến không có sự mềm mại ấm áp như trong dự liệu, mà chỉ là một khoảng giường lạnh bằng.
Kỳ Anh?
Phó Quân Tiêu choàng tỉnh, nhìn ngó xung quanh. Sau khi thấy trong phòng không có một bóng người thì hơi nhíu đôi mày đẹp đẽ.
Cô lại trốn nữa rồi sao? Nghĩ vậy, trong lòng anh liền ngâm ngẩm nhói đau.
Phó Quân Tiêu ngồi dậy xuống giường, quan sát một cái, mãi đến lúc nghe tiếng lộc cộc lạch cạch từ ngoài cửa truyền vào, anh mới tò mò bước ra ngoài xem thử.
Trên bậu cửa bên trái, anh thấy Đồng Kỳ Anh đang mặc chiếc áo vải gai màu đỏ tía, mang đôi giày vải đen. Cô búi gọn mái tóc dài sau ót, một chân trụ dưới đất, một chân đạp lên ghế cao, sau đó một tay cầm búa, một tay cầm định, thành thạo đóng lại ván cửa.
Ống tay áo màu đỏ tía xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay mảnh dẻ trắng như ngó sen, mỗi lần cô đóng một cái đinh lại giống như phải dùng rất nhiều sức lực.
Cô gái nhỏ này thật sự không khiến anh bớt lo, trong bụng mang thai cục cưng còn nhấc chân lên đè bụng, còn gắng sức đi làm mấy việc nặng nhọc này.
Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Phó Quân Tiêu liền sải bước đi tới, không nói hai lời liền trực tiếp đoạt lấy búa sắt trong tay Đồng Kỳ Anh.
“... anh giật cái búa của em làm cái gì?” Đồng Kỳ Anh liền đứng thẳng dậy, hai tay chống nạnh, ngước mắt Phó Quân Tiêu, trách móc.
- -------------------