Lạc Minh Ảnh quay về phòng thư kí, một mình ngồi ở bàn làm việc âm thầm khóc. Cô ta thật sự không muốn rời khỏi tổng bộ.
Ở thành phố Thuận Canh có sự phụ Trịnh Minh Hâm, còn có Nhiên Hoàng Minh giúp cô ta sắp xếp các mối quan hệ.
Nếu như bị điều đến chi nhánh công ty ở Hải Vân, cô ta không phải là bắt đầu lại từ đầu sao.
Thâm tâm của anh trai tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Để cô ta chọn một hoặc hai, không chấp nhận điều kiện thì từ chức.
Trịnh Minh Hâm đang ở ngoài cửa phòng thư ký, nhìn thấy gương mặt ấm ức của Lạc Minh Anh, đột nhiên nghĩ đến một người.
Cậu cả không nghe lời ai cả, nhưng lời của người phụ nữ đó, nói không chừng có có thể xoay chuyển được. Vì vậy, lúc Đồng Kỳ Anh nhận được cuộc điện thoại này của Trịnh Minh Hâm là
ằm ườn trên bàn làm bản thiết kế của mình, sau khi Trinh Minh Hâm nhắc đến Lạc Minh Ánh, cây bút chì trong tay cô khựng lại, ngòi bút bị gãy.
“Cậu cả muốn điều Minh Ánh đi chi nhánh công ty ở Hải Vân, đối với cậu cả là một loại tổn thất. Năng lực công việc của Minh Ánh rất tốt, trong quá trình làm việc đã giúp cho tôi và cậu cả nâng cao hiệu quả công việc. Mợ cả, cô xem có thể cầu tình cho Minh Ánh, để cô ta tiếp tục làm việc ở tổng bộ kohong? Coi như nể tình mặt mũi của tôi đi” Trịnh Minh Hâm vô cùng nghiêm túc và thành khẩn nói.
Trịnh Minh Hâm tự nhận bản thân mình là trung thần thời thứ hai quả thật không nói quá, anh ta đã từng trợ giúp cho ông cụ, bây giờ lại phục vụ cho Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh tuy rằng không biết Trịnh Minh Hâm làm sao biết được số điện thoại của cô, nhưng mà trung thần đã mở miệng cầu xin cho Lạc Minh Ánh rồi, nếu như cô không đồng ý, thì là hơi không nể mặt mũi người ta.
Lúc cần thể diện, cô sẽ cho thể diện.
“Được, đợi sau khi anh cả quay về, tôi nói với anh ấy” Đồng Kỳ Anh do dự một lúc, mới đồng ý chuyện này, đắn đo một hồi mới nói thêm: “Chuyện mà anh cả quyết định, tôi không chắc có thể lay động được anh ấy, tôi chỉ có thể cố hết sức
“Có thể đừng nói với cậu cả, chuyện này là tôi nói với cô” Trịnh Minh Hâm lo lắng nói.
Đồng Kỳ Anh đương nhiên hiểu ý của anh ta, khẽ cười nói: “Ừm, anh yên tâm đi! Tôi sẽ không nói là anh chủ động nói với tôi chuyện này đâu”
“Vậy cảm ơn mợ cả nhiều rồi, ngày khác tội với Minh Ánh mời cô đi ăn cơm” Trịnh Minh Hâm khách khí nói.
Đồng Kỳ Anh cũng rất lịch sự trả lời: “Mời ăn cơm thì không cần đâu, vậy trợ lý Trịnh, anh cứ bận việc của anh”.
“Được, lần nữa cảm ơn mợ cả, không làm phiền cô nữa.” Trịnh Minh Hâm cung kính đáp lại.
Sau khi Đồng Kỳ Anh nói chuyện điện thoại với Trịnh Minh Hâm, điều đáng tự hỏi, tại sao anh cả đột nhiên muốn điều Lạc Minh Anh đi?
Lẽ nào hai người phát sinh ra chuyện mờ ám? Tại sao cô cứ luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu vậy? Có lẽ bởi vì ấn tượng của Lạc Minh Ánh để lại cho cô không quá tốt.
Nếu như đã đồng ý với trợ lý Trịnh, cầu xin thay cho Lạc Minh Ánh, Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình nên tìm một cách nào đó.
Hay là... chủ động hẹn Phó Quân Tiêu ra ngoài ăn cơm?
Nghĩ đến điểm này, Đồng Kỳ Anh buông cây bút chì trong tay xuống, thu dọn đồ án trên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng sách.
Chìa khóa xe để trong giỏ đựng đồ, mỗi lần cô đều thuận tiện cầm đi.
Lần này, sau khi cô đến nhà xe, mới phát hiện bản thân vô ý chọn chiếc xe địa. hình thương mại của Phó Quân Tiêu.
Khóe miệng Đồng Kỳ Anh hơi nhếch lên, cô bước tới mở cửa, chỉ thấy trên ghế phụ có một bó hồng gần héo, cả người kinh ngạc không thôi.
Cô xoay người sang, ôm bó hồng trong lòng nhìn ngắm. Phía trên có tấm thiệp ghi: “I Love you all in the time”. Ngày mua hoa là ngày cô và Phó Quân Bác gặp nhau. Ý nghĩa của hoa hồng chính là lời tuyên thệ của tình yêu. Đây là hoa của anh cả tặng cho ai? Hoặc là nói, là người thầm mến nào tặng cho anh cả vậy? Lẽ nào Lạc Minh Ánh sao? Đồng Kỳ Anh không kiềm được nghĩ ngợi một hồi.
Lạc Minh Ánh tặng bó hoa hồng cho anh cả để tỏ tình, anh cả và Lạc Minh Ánh phát sinh tình một đêm, tiếp đó anh cả trở mặt không chịu trách nhiệm muốn điều Lạc Minh Ánh đi, sau đó Lạc Minh Anh kể khổ với Trịnh Minh Hâm, Trịnh Minh Hâm mềm lòng gọi điện thoại cho Đồng Kỳ Anh cô cầu xin... Chuyện này Đồng Kỳ Anh càng nghĩ sắc mặt càng đen thui.
Cô phải vận động não hết sức mới có thể chấp nhận được suy nghĩ máu chó này của mình.
Ngoại trừ điều này ra, cô còn có một trái tim vững mạnh để chống lại áp lực, và một sự rộng lượng vô cùng lớn để chấp nhận những quy tắc ngầm giữa tổng tài và thư ký.
Sau đó cô bình tĩnh lại, Đồng Kỳ Anh lại nghĩ hy vọng những chuyện trên đều là cô suy nghĩ lung tung, không phải là thật, anh cả không thể có quan hệ mập mờ với Lạc Minh Ánh.
Trong lòng cô nghĩ tại sao lại mâu thuẫn như vậy?
Đồng Kỳ Anh hít sâu, sau khi dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, bắt đầu lái xe đi.
Trong vòng một ngày đến tòa nhà của tập đoàn Phó Thị hai lần, cuối cùng lần này anh cũng không đang họp nữa rồi.
Trước khi đến, cô có gửi tin nhắn cho anh, sau khi xác định anh đang ở phòng làm việc, cô mới đi đến.
Đồng Kỳ Anh đúng giờ xuất hiện ở ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Phòng làm việc của anh, khắp phòng đều là tông màu đen trắng xám theo chủ đề hiện đại, không chỉ đơn giản dễ chịu mà còn thể hiện được gu thẩm mỹ của chủ nhân.
. Đây là ba năm trước, cô dựa theo yêu cầu của mười mấy trang giấy thiết kế cho anh
- -------------------