"Anh cả, nếu anh thực sự sống chung với Kỳ Anh thì em sẽ hận anh." Phó Quân Bác từ trên ghế sofa đứng dậy, hai tay siết chặt, lạnh lùng nói.
Phó Quân Tiêu không đáp lại, còn anh ấy sau khi nói xong liền tự mình rời đi. Muốn hận thù hận đi! Dù sao trên cõi đời này, người bận Phú Quận Tiêu không chỉ có một mình Phó Quân Bác.
Trên tầng, Đồng Kỳ Anh ảm đạm bị thương rũ mắt xuống, hai tay đang nắm tay vịn không kìm lòng được liền siết chặt.
Nếu không phải bọn họ nhắc tới ông nội Phó Hoằng Khôn thì thực sự đúng là cô không ý thức được từ lúc anh cả và cô kết hôn đến giờ anh vẫn chưa đưa cô đi gặp ông nội và mẹ anh. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Thật ra thì anh cả cũng vì lo lắng chuyện này nên mới không đưa cô cùng về biệt thự của nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy!
Ông nội và mẹ chồng chắc chắn sẽ không chấp nhận cô... Còn có Phó Quân Bác...
Phó Quân Bác vừa đi không được bao lâu thì Lạc Minh Anh dắt Tiểu Ái quay lại phòng tổng giám đốc.
Cô ta không ngừng khen Tiểu Ái vừa ngoạn vừa đáng yêu trước mặt Phó Quân Tiêu, nói rằng cô ta rất thích Tiểu Ái.
Mới đầu, sáng sớm, lúc Phó Quân Tiêu thức dậy, anh vừa mới gọi điện thoại kêu người mang quần áo cho Kỳ Anh xong thì Tiểu Ái cũng dậy theo. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Sau đó chú chó ngồi im trên mặt đất, trợn hai mắt tròn đen nhánh, nhìn chằm chằm anh khiến anh không được tự nhiên.
Phó Quân Tiêu luôn cảm thấy Tiểu Ái dường như đang mong đợi điều gì đó từ anh?
Nhưng anh không có kinh nghiệm nuôi thú cưng mà lúc ấy Kỳ Anh vẫn đang ngủ, anh lại không đành lòng đánh thức Kỳ Anh nên anh chỉ có thể dắt Tiểu Ái xuống tầng.
Vừa đúng lúc Lạc Minh Ánh vào phòng tổng giám đốc, thấy Phó Quân Tiêu đang bất lực với chú chó phốc sóc màu trắng nên có lòng tốt giúp anh giải quyết sự khốn đốn này. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Lạc Minh Ảnh nói sáng sớm chó cũng cần đi vệ sinh. Phó Quân Tiêu liền để Lạc Minh Anh dắt Tiểu Ái ra ngoài.
Không thể không nói, Lạc Minh Ánh thực sự là trợ thủ đắc lực của Phó Quân Tiêu, bất kể là trong công việc hay phương diện sinh hoạt cô ta đều biết tùy mặt gửi lời, biết anh cần gì, không cần gì.
Ngay cả Đồng Kỳ Anh cũng có thể cảm nhận được cô Lạc Minh Ánh này có ý đó với Phó Quân Tiêu, chỉ là không biết trong lòng Phó Quân Tiêu nghĩ chuyện này như thế nào.
Đồng Kỳ Anh thầm đoán, có lẽ anh cả không quá nhạy cảm với chuyện những người phụ nữ khác thích anh, vậy mỗi ngày trong lòng anh đang nghĩ cái gì vậy?
Lúc Lạc Minh Ánh rời đi phòng tổng giám đốc của Phó Quân Tiêu mới yên tĩnh trở lại.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới đi rửa mặt, đổi lại Phú Quận Tiêu chẳng biết từ lúc nào đã chuẩn bị cho cô một bộ quần áo mới sạch sẽ.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị xuống bếp làm bữa sáng thì Phó Quân Tiêu đột nhiên bước tới nói: "Kỳ Anh, chúng ta phải về thành phố Cung Huy một chuyến"
"Ngay bây giờ sao?"
"Ừ."
"Tiểu Ái cũng dẫn đi cùng sao?" "Tiểu Ái giao cho Minh Ánh là được" Anh thờ ơ nói. Trái lại Đồng Kỳ Anh cũng không có chút phản đối.
Mặc dù biết Lạc Minh Ánh có ý khác với Phó Quân Tiêu nhưng ít nhất Lạc Minh Ánh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại đến Phó Quân Tiêu.
Lúc gần trưa, cô theo anh chạy về biệt thự của nhà họ Phó ở thành phố Cung Huy, trước khi xuống xe anh còn đặc biệt mang một đôi giày bệt mới tinh để cô thay, cô còn tưởng do chân cô bị bong gân, trái tim cô chợt ấm áp, cảm thấy anh cả thật dụng tâm.
Sau khi xuống xe, Đồng Kỳ Anh chợt nhận ra dù đã ba năm trôi qua nhưng biệt thự nhà họ Phó vẫn như vậy.
Đội sư tử đá trước cổng dinh thự thật uy vũ ngang ngược. Chỉ là lần này thân phận cô không còn là vợ của cậu hai nhà họ Phó nữa rồi.
Trong phòng ăn lớn như vậy, dưới ánh nến lộng lẫy trang nhã là một chiếc bàn tròn vô cùng khí phái.
Ông nội Phó Hoằng Khôn cùng với bà Lãnh mẹ của Phó Quân Tiêu ngồi ở vị trí chủ nhà, trên bàn bày rất nhiều thức ăn tinh xảo, nhưng mùi thơm của thức ăn không làm giảm bớt bầu không khí khác thường cứng ngắc trước bàn.
Điểm chính hôm nay tất nhiên không phải bữa cơm đoàn viên đơn giản như vậy.
Đồng Kỳ Anh vừa nhìn thấy ông nội Phó Hoằng Khôn khẽ cau mày trong lòng cô liền vang lên một tiếng "kẽo kẹt" rất không thoải mái, nhưng vì Phó Quân Tiêu, cô không thể không giả vời tự nhiên trở lại.
"Ông nội, chuyện của Kỳ Anh, con nghĩ chắc chắn Quân Bác cũng đã nói với ông rồi, ngọn nguồn con cũng không muốn nói nhiều nữa" Phó Quân Tiêu nhàn nhạt mở miệng, dưới bàn ăn, anh nắm thật chặt tay Đồng Kỳ Anh, tỏ ý cô không cần căng thẳng.
Đồng Kỳ Anh mím môi, nhìn ông nội Phó Hoằng Khôn một chút lại nhìn bà Lãnh một chút yếu ớt gọi: "Ông nội, mẹ chồng"
"..." Bà Lãnh im lặng không lên tiếng, không trả lời.
Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn phản ứng của mẹ một cái sau đó anh thấy ông nội Phó Hoằng Khôn không động đũa liền chủ động cầm đũa lên gắp một miếng thịt hoàng gia bỏ vào bát Đồng Kỳ Anh, dịu dàng nói: "Kỳ Anh, em đừng để bụng đói chứ, bây giờ em là ăn cho hai người đấy."
Ăn cho hai người? Trong lúc nhất thời, Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp phản ứng. Những Bà Lãnh đã phản ứng trước giọng kinh hãi run sợ chất vấn: "Kỳ Anh mang thai sao?" "Đúng vậy" Phó Quân Tiêu khẽ nhếch miệng.
Ngược lại ông nội Phó Hoằng Khôn lại vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Là của con hay của Quân Bác?"
Câu hỏi này thật khiến người ta oán hận!
".." Lúc này Đồng Kỳ Anh mới kịp phản ứng, không khỏi lúng túng nhìn ông nội Phó Hoằng Khôn và mẹ chồng Lãnh nhếch mép cười một tiếng, đồng thời lặng lẽ kéo kéo vạt áo Phó Quân Tiêu dưới gầm bàn.
- -------------------