Trên lầu, Phó Quân Tiêu vẫn đang tổ chức một hội nghị xuyên quốc gia, nhưng khi hội nghị xuyên. quốc gia của Phó Quân Tiêu vừa kết thúc, ngay lập tức Lạc Minh Anh đã đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo: “Anh cả, vừa rồi mợ chủ có tới, nói cô ấy ở cục dân chính đợi anh.".
Vừa dứt lời, Lạc Minh Ánh nhìn thấy Phó Quân Tiêu lơ đãng nhíu mày, cô ta lập tức vui vẻ nhướng mày nói: "Anh cả định phát kẹo mừng rồi đúng không? Anh và mợ chủ định đi lấy giấy đăng ký kết hôn à? Tuyệt quá!"
“Lịch trình tiếp theo của tôi là gì?” Phó Quân Tiêu không trả lời mà hỏi qua chuyện khác. Lạc Minh Ánh lập tức quay trở lại trạng thái làm việc, cầm máy tính bảng lên, báo cáo tỉ mỉ hành trình. ngày hôm nay cho Phó Quân Tiêu.
Vào cuối ngày, Phó Quân Tiêu đã bận rộn cả ngày, nhưng anh vẫn không quên Kỳ Anh đang đợi anh cục dân chính.
Anh cho rằng cô là một cô gái ngốc, nhưng không ngờ rằng cô lại không ngốc.
Biết rằng phải đến cục dân chính để xin giấy chứng nhận ly hôn với anh thì cuộc hôn nhân giữa hai người mới có thể thực sự kết thúc. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Nhưng tại sao vào lúc này, anh lại như vậy không cam lòng từ bỏ? Anh vẫn đang trốn tránh, trốn tránh cho đến khi buổi chiều còn nửa tiếng nữa là sẽ tan làm. Còn Đồng Kỳ Anh thật sự đã ở trước cửa cục cân chính, đợi anh cả ngày. Khả năng nghe của cô dường như ngày càng kém đi, hoặc là do thế giới ngày càng yên tĩnh hơn.
Đồng Kỳ Anh thất thần ngồi ở bậc thềm bên ngoài cục dân chính, cho đến khi trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày da đen bóng, ánh mắt mới chậm rãi di chuyển lên dọc theo đôi giày này.
Khi ánh mắt của cô chạm vào đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu, cô không khỏi rùng mình. "Anh cả.." Đồng Kỳ Anh lúng ta lúng túng mở miệng nói.
Phó Quân Tiêu mang vẻ mặt không chút thay đổi mà nói: "Còn năm phút nữa, việc chứng nhận ly hôn vẫn còn kịp."
Anh thờ ơ nói xong, vừa quay người đi đến cục dân chính, cổ tay áo của anh đột nhiên bị một bàn tay nhỏ kéo ra.
Đồng Kỳ Anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Anh cả... anh đã hứa với em... anh sẽ không bỏ rơi em... anh sẽ luôn bảo vệ em... Còn nguyện một lòng chung thủy, bạc đầu không xa rời. Còn có... "
"Người lật lọng, là Đồng Kỳ Anh cô mà, không đúng ư? Một lòng của cô lại dành cho hai người đàn ông. Cô không cảm thấy mệt, nhưng tôi cũng thấy mệt thay cho cô đấy!" Phó Quân Tiêu hơi nghiêng người sang bên cạnh, lạnh lùng cắt ngang lời nói của Đồng Kỳ Anh. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào: "Anh cả trong lúc anh yêu em, tại sao anh lại không một lòng tin tưởng em?"
"Tin tưởng? Là cô hết lần này đến lần khác thử thách điểm mấu chốt của tôi! Là cô hết lần này đến lần khác lao vào vòng tay của Quân Bác. Cô có thể ngủ thật ngọt ngào trong vòng tay nó, nhưng khi ở trong vòng tay của tôi, cô lại cau mày. Đúng là tôi đã bắt buộc cô kết hôn với tôi, nhưng trong những ngày sau khi chúng ta kết hôn, cô đã bị tôi bắt gian trên giường mấy lần, cô có thể nhớ rõ không? Mỗi một lần sau khi cô tham lam sự ấm áp của Quân Bác, cô lại có thể thản nhiên tiếp tục ở bên cạnh tôi, trong lòng cô nghĩ thế nào? Đồng Kỳ Anh, tôi có thể chịu được cô không yêu tôi, nhưng tôi không thể chịu nổi cô vừa giả vờ yêu tôi lại vừa vương vấn không dứt với Quân Bác!" Phó Quân Tiêu nắm cổ tay cô và kéo cô về phía trước mặt mình, đôi mắt đen của anh đỏ ngầu, giọng nói đanh thép chất vấn cô.
Hóa ra những ngày cô thích anh, trong mắt anh, không, trong lòng anh, đó chỉ là tình yêu mà cô giả vờ thôi.
Trái tim Đồng Kỳ Anh thắt lại, chợt như được khai sáng, cô miễn cưỡng nở nụ cười, nước mắt lưng tròng nhưng giả vờ đáp một cách sảng khoái: "Chúng ta quả thật nên chấm dứt cuộc hôn nhân vô lý này"
Họ là cặp vợ chồng cuối cùng nộp đơn xin giấy chứng nhận ly hôn trong ngày hôm nay. Phó Quân Tiêu đã mang theo tất cả các giấy tờ cần thiết cho giấy chứng nhận ly hôn, chỉ thiếu mỗi sổ hộ khẩu của Đồng Kỳ Anh cô, nhưng với quyền lợi của Phó Quân Tiêu anh, cho dù không có sổ hộ khẩu của cô, vẫn ly hôn thành công.
Cuối cùng, cô thậm chí còn không cầm giấy chứng nhận ly hôn, đã rời khỏi cục dân chính trước. Còn chưa đi bao xa, cô liền cảm thấy phía sau có người đuổi theo mình, trong lòng dâng lên một tia vui sướng, cổ tay lại bị sức mạnh quen thuộc nằm lấy, sau đó một tấm thẻ ngân hàng lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay cô.
“Đây là thứ cô nên có” Sau khi Phó Quân Tiêu đặt thẻ ngân hàng vào tay Đồng Kỳ Anh, anh mới buông tay cô ra, sau đó không chút do dự xoay người đi thẳng đến chiếc xe địa hình đang đứng đợi anh bên kia đường.
Đồng Kỳ Anh hơi cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn tấm thẻ trên tay. Thật là trớ trêu... Hóa ra tấm chân tình mà cô dành cho anh chỉ đáng một chừng này tiền! Thế giới của kẻ có tiền, đúng là cô không hiểu nổi.
Cùng ngày, cô đính kèm thẻ ngân hàng này vào một tờ giấy có ghi mật mã, lấy tên của Phó Quân Tiêu quyên góp, trực tiếp đóng gói và gửi đến hội chữ thập đỏ địa phương bằng đường chuyển phát nhanh.
Sau khi trở về nhà, đêm đó Đồng Kỳ Anh nằm trên giường ôm hai tại lăn qua lộn lại, khó chịu cuộn người lại, chỉ cảm thấy có vô số con kiến đang cắn xé lỗ tai cô, đau đớn cả đêm.
Sau bình minh ngày hôm sau, thế giới này, theo như cô nói, dường như trở nên yên tĩnh kể từ đó. Đồng Kỳ Anh đến bệnh viện mới phát hiện giờ mình muốn chạy chữa đã quá muộn.
- -------------------