*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi hội nghị kết thúc, phía trước Tôn Lệ Á vừa bước chân vào văn phòng làm việc thì phía sau Lạc Minh Ánh cũng theo vào trong.
Trưởng bộ phận đương nhiệm ở trụ sở tập đoàn Phó Thị là Tôn Lệ Á vốn là trưởng phòng thiết kế công ty bất động sản Địa Trí. Cho nên, Lạc Minh Ánh tới tìm Tôn Lệ Á muốn để cho Đồng Kỳ Anh có tên trong danh sách bị loại, nhưng Tôn Lệ Á vẫn chưa đồng ý.
Lạc Minh Ảnh vừa mới đi đưa tài liệu quay về, vô tình đi ngang qua cửa phòng họp, nhìn thấy người ngồi trong phòng họp chính là Đồng Kỳ Anh liền cảm thấy thấy buồn bực trong lòng.
Người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán.
Ngày trước Đồng Kỳ Anh ở công ty bất động sản Địa Trí, coi như là làm việc dưới tay Tôn Lệ Á, trải qua cũng không ít khó khăn mới được Tôn Lệ Á thu nhận.
Bây giờ Đồng Kỳ Anh đã tốt nghiệp ngành kiến trúc thiết kế tại một trường đại học nổi tiếng của Úc, Tôn Lệ Á không có lý do gì để loại bỏ tên cô ra khỏi danh sách tuyển chọn nhà thiết kế lần này, hơn nữa, Đồng Kỳ Anh đại diện cho nhóm các nhà thiết kế của Hạ Tỉnh Lung.
Lạc Minh Ánh ở đây giở trò Tôn Lệ Á, thế nên mới nói ra chỉ thị của Phó Quân Tiêu.
"Tổng giám đốc Phó đã ra lệnh cấm đối với Đồng Kỳ Anh, không cho phép cô bước vào tập đòan nửa bước” Lạc Minh Anh nói oang oang.
Tôn Lệ Á đưa tay đẩy gọng kính, ngồi trước bàn làm việc, nâng con người nhìn Lạc Minh Ánh ỷ thế hiếp người” ở trước mặt, không hề sợ hãi nói: “Thư ký Lạc, tổng giám đốc Phó hạ lệnh cấm đối với cô Đồng là do cô vẫn luôn nghe đồn bậy đồn bạ, chính tại tôi chưa nghe được tổng giám đốc Phó nói qua. Hơn nữa, hiện tại tôi đang là trưởng phòng thiết kế, trưởng phòng chỉ nghe lệnh của tổng giám đốc chứ không phải đi nghe lệnh của một người thư ký đặc biệt chỉ ở bên cạnh. Tuy rằng trước mặt tổng giám đốc Phó của chúng ta cô cũng là một người quan trọng, thế nhưng không có nghĩa rằng cô dưới một người trên vạn người”
Lạc Minh Ánh ỷ vào có người thầy Trịnh Minh Hâm làm chỗ dựa, lại được Phó Quân Tiêu trọng dụng, trong công ty vô cùng kênh kiệu, ngoại trừ các trưởng phòng quản lý nhân viên ra, còn lại những công nhân viên khác đều đối xử không mấy thân thiện. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Trưởng phòng Tôn, chị nói quá lời rồi. Tôi chỉ muốn trưởng phòng Tôn tỉnh táo lại thôi, không có ý đồ gì khác.” Lạc Minh Anh nhếch miệng nở nụ cười ra vẻ vô tội, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng của Tôn Lệ Á.
“Ôi! Còn phải leo mười lăm tầng nữa!” Đồng Kỳ Anh dựa vào tay vịn cầu thang, cúi người cong lưng xuống, đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Thật ra sau khi tan họp, cô nên rời đi. Thế nhưng, cô muốn leo lên phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất gặp anh cả. Đáng tiếc là thang máy muốn đi thì cần có thẻ, nó được thiết kế ngoại trừ tầng trệt cô có thể đi ra các tầng khác đều không đi được, lúc này mới bất đắc dĩ lựa chọn leo thang bộ.
Liếc mắt nhìn một cái cô lập tức đi. Đồng Kỳ Anh nghĩ thầm trong lòng như vậy, hít sâu một hơi bèn tiếp tục leo lên cao. Lúc cô leo được đến tầng cao nhất, hai chân cô rã rời mềm oặt không đứng dậy nổi.
Đồng Kỳ Anh thật vất vả bám lấy tường chống đỡ đi ra khỏi cửa cầu thang. Vừa mới mở cánh cửa thoát hiểm thì đập ngay vào mắt khuôn mặt hung ác của anh trai bảo vệ.
“Tôi... Tôi đi tìm phòng làm việc của tổng giám đốc Phó Tự nhiên thông minh lên, Đồng Kỳ Anh cố đứng thẳng người lên, cố hết sức sửa sang lại nếp nhăn ở góc áo, nghiêm trang nói.
Anh trai bảo vệ dường như không dễ bị lừa như vậy, hung dữ quát lớn: “Khách tới tìm tổng giám đốc Phó sẽ không có ai đi thang bộ cả”.
Quả nhiên, cô và anh cả đã hết duyên phận. Rõ ràng là gần trong gang tấc cũng không thể gặp mặt.
“Cái đó... Có thể giúp cho tôi đi thang máy được không? Chân tôi mềm nhũn ra rồi, leo thang bộ thật sự rất mệt đó. Nếu tiếp tục đi xuống bằng thang bộ nữa chân tôi sẽ phể mất!” Đồng Kỳ Anh dùng bộ mặt vô tội nhìn anh bảo vệ, dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Còn nữa... Cái kia, tôi hơi khát muốn uống nước, không thể cho tôi “phần thưởng” một hớp nước sao?”
Nghe xong những lời này của Đồng Kỳ Anh, sắc mặt anh bảo vệ đen lại: “Cô Đồng là đang muốn tôi gọi người đến vác cô ra ngoài đúng không?”
“Không cần, để tôi tự đi xuống được rồi” Đồng Kỳ Anh xấu hổ cười cười, không thể không xoay người đi xuống.
Cô bỗng phát hiện mình đúng là không có khí phách.
Rõ ràng là anh cat không tín nhiệm cô, từ bỏ cô, vậy mà cư nhiên cô còn muốn chạy đến nhìn trộm anh ả.
Mới xuống được hai lầu, Đồng Kỳ Anh quả thật đi không nổi nữa, không thể không đặt mông ngồi xuống bậc thang, tự mình xoa bóp đôi chân.
Cô chính là tự làm tự chịu.
Phía sau, ngay phía trên tầng truyền đến tiếng chân thưa thớt còn có tiếng nói chuyện của Phó Quân Tiêu.
Ngày mai điều vài nhân viên trong công ty tới làm trước cho tôi” Âm thanh của Phó Quân Tiêu trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng không dám chen vào.
Ngay sau đó là tiếng đáp lại của Lạc Minh Ánh: “Vâng”
- -------------------