"Tôi nói rồi, tôi không muốn nghe. Anh làm ơn cho tôi đi!” Đồng Kỳ Anh quay đầu qua, vùng vẫy cánh tay muốn thoát ra khỏi Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác trực tiếp ôm lấy đầu của Đồng Kỳ Anh, nâng khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên không chút son phấn của cô lên, ép cô nhìn vào ánh mắt của mình.
Cô vẫn vùng vẫy như cũ, muốn đẩy cánh tay của anh ấy ra, nhưng lúc này anh ấy tăng thêm sức mạnh ép cô sát chặt vào bản thân và bức tường.
Khi môi hai người sắp chạm vào nhau, trong hơi thở ấm nóng của Phó Quân Bác, tỏa ra một khí tức nguy hiểm, phả vào gương mặt của Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Bác của lúc này khiển Đồng Kỳ Anh cảm thấy thật xa lạ.
Cô cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác, không còn là Phó Quân Bác mà cô quen biết trước đây nữa.
Lúc cô bình tĩnh lại, anh ấy mới chầm chậm mở miệng: “Kỳ Anh, tâm tư của anh cả không có đơn thuần như em nghĩ đâu. Anh ấy sẽ không thật lòng yêu em. Em đừng có dấn thân vào”.
“Chuyện của em, anh đừng có lắm mồm!” Đồng Kỳ Anh buồn bực phản bác lại, lần nữa vùng vẫy.
Phó Quân Bác đột nhiên nghiêm nghị nói: "Kỳ Anh, lúc anh cả học năm nhất cao trung, vì tội cưỡng hiếp đã bị đưa đến nhà giam dành cho trẻ vị thành niên”
Dứt lời, Đồng Kỳ Anh sửng sốt.
“Buổi tối trong góc tường anh cả cưỡng hiếp nữ sinh cùng tuổi. Khi bị nhân viên bảo và đi tuần ở trường bắt quả tang, quần của anh cả đã cởi ra, áo của cô gái bị xộc xệch. Cô gái ấy là hoa khôi của trường, bố mẹ của cô gái ấy cũng đã kiện anh cả ra tòa. Nếu không phải ông nội giàu có quyền thế, đem anh cả ra khỏi nhà tù thiếu niên, đưa vào học viện quân sự, đưa phí bồi thường và phí bịt miệng, e rằng vết nhơ này sẽ theo anh cả trong suốt quãng đời còn lại” Phó Quần Bác kể lại.
Biểu tình của anh ấy thản định, nói chuyện rành mạch và rõ ràng hoàn toàn không giống như đang bịa chuyện.
Đồng Kỳ Anh khó lòng nào tin được mở trừng hai mắt, nhìn Phó Quân Bác, đột nhiên không nói được câu nào.
Phó Quần Bác thấy dường như Đồng Kỳ Anh đã tin lời mình nói, mới chầm chậm buông lỏng đầu cô ra, bàn tay ôm lấy má cô, dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt cô một cách âu yếm.
“Kỳ Anh, những gì anh nói là thật đó. Anh biết em ở cùng với anh cả, nhất định không phải là em tự nguyện. Là anh ấy cưỡng ép em, đúng không? Kỳ Anh, em thật sự cùng với anh cả người có vết nhơ như vậy sống cả đời sao?” Phó Quân Bác trầm giọng chất vấn.
“Chuyện đó của anh cả, là chính mắt anh nhìn thấy anh cả cưỡng hiếp cô hoa khôi đó sao?” Đồng Kỳ Anh lạnh lùng hỏi.
Phó Quân Bác lắc lắc đầu.
Đồng Kỳ Anh lùi về sau một bước, đẩy cánh tay của Phó Quân Bác ra, không tin lời anh nói: “Nếu đã vậy không phải chính mắt anh nhìn thấy, vậy thì từng câu anh nói tôi sẽ không tin.”
Ánh mắt trầm xuống, cô kiên định quay lưng rời đi.
Phó Quân Bác nhìn bóng lưng của Đồng Kỳ Anh dần dần mất hút, khóe miệng đắc ý nhếch lên.
Tuy rằng miệng cô nói không tin, nhưng trong lòng cô đã tin lời anh ấy, càng huống hồ chuyện anh ấy nói là sự thật.
ttl
"Anh cả, tại sao anh lại lo lắng cho em như vậy?” Đồng Kỳ Anh nhấc hai tay, ôm lấy cổ của Phó Quân Tiêu, híp mắt nhẹ nhàng hói.
“Đương nhiên, em là vợ yêu bảo bối của anh” Phó Quận Tiêu nhếch môi.
Nhìn Phó Quân Tiêu, cô đột nhiên nhớ đến những lời nói đó của Phó Quân Bác, trong lòng do dự một hồi, giả vờ vô ý hỏi: "Anh cả, anh có đêm nào khiến cả đời này của anh khó quên được không?”
“Có!” Ánh mắt Phó Quân Tiêu sáng, khóe miệng nở nụ cười, không chút suy nghĩ trả lời: “Còn không chỉ một đêm”
- -------------------