*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ trong tay Thôi Mỹ Kỳ đã có bản mẫu,
dựa vào đó mà thiết kế một bản vẽ trang trí nội
thất khác thì chẳng có chút khó khăn nào cả.
Thôi Mỹ Kỳ vô cùng vui vẻ, lúc cô ta đi ra khỏi
văn phòng làm việc của Tôn Lệ Á thì Nặc Kỳ Anh
vẫn còn đang ngôi nhìn chăm chằm vào màn hình
vi tính mà ngẩn người!
Đúng là đáng đời.
Thôi Mỹ Kỳ thâm nghĩ trong lòng một cách
đắc ý rồi trừng mắt nhìn Nặc Kỳ Anh một chút.
Thư từ chức...
Cô sẽ không viết thư từ chức đâu!
Đột nhiên Nặc Kỳ Anh đứng dậy rôi bước
nhanh tới trước mặt Thôi Mỹ Kỳ, cô không nói hai
lời mà trực tiếp giơ tay lên giáng cho cô ta một cái
tát thật vang.
"Nặc Kỳ Anh, cô điên rồi đúng không! Vì sao
cô lại đánh tôi chứ hả?" Thôi Mỹ Kỳ đưa tay lên
che mặt rồi hét lên một cách sợ hãi.
Nặc Kỳ Anh trợn mắt nhìn chằm chăm vào
Thôi Mỹ Kỳ, rôi nói với giọng nghẹn ngào: "Thôi
Mỹ Kỳ, hôm nay cô hãm hại tôi thì ngày sau tôi
cũng sẽ không để cho cô sống yên đâu!"
'A? Tôi hãm hại cô ư? Nặc Kỹ Anh, cô đừng có
mà vô liêm sỉ như thết Cô sao chép bản thiết kế
của tôi, nhân chứng vật chứng đều có đủ cả,
chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn đứng đây tát
tôi một cái là thế nào hả? Tôi phải báo cảnh sát
mới được! Tôi muốn kiện cô!" Thôi Mỹ Kỳ nói rồi
vơ lấy điện thoại trên bàn rồi định nhấn số cảnh
sát.
Mọi người chẳng ai dám lên tiếng, Tôn Lệ Á
biết là ngoài kia lại ồn ào nên đi ra ngoài xem.
Đúng lúc nhìn thấy Thôi Mỹ Kỳ tuyên bố phải báo
cảnh sát thì vội vàng mở miệng ngăn cản: "Cô
Thôi, cô không hiểu được cái gì gọi là chuyện xấu
trong nhà không thể truyên ra ngoài à?"
"Tôi... Thôi Mỹ Kỳ muốn nói lại thôi, cô ta
không thể không để điện thoại di động xuống.
Tôn Lệ Á bước trên đôi giày cao gót cộc cộc
rồi đi tới trước mặt Nặc Kỳ Anh: "Nể tình cô chỉ là
một nhân viên thực tập, còn chưa tốt nghiệp nên
tôi sẽ cho cô một chút thể diện. Cô trực tiếp đi ra
khỏi đây là được, không cân thư từ chức cũng
chẳng cần tin sa thải. Sau này chúng tôi sẽ xem
như công ty chưa từng có một người như cô là
được rồi."
"Đúng thế, mau cút đi con chó sao chép kia
Mau cút đi!" Lúc này, không biết ai là người đầu
tiên hét lên.
Một giây sau đó mọi người cũng bắt đầu chỉ
trỏ và dùng những ngôn từ gắt gỏng để xua đuổi
cô.
Nặc Kỳ Anh nhìn vẻ mặt của bọn họ mà đau
lòng tới nỗi muốn ói ra. Cái cảm giác buồn nôn
này khiến cho hai mắt của cô ướt đẫm nước mắt.
"Cút!
“Cút đi"
"Sao còn chưa cút đi hả!"
"Đúng thế, mau cút đi!"
Mọi người trăm miệng một lời quát lên.
Nặc Kỳ Anh cảm thấy trời đất như quay
cuồng, cô không thể không vội vàng thu dọn đồ
đạc của mình rồi chạy khỏi đây.
- -------------------