Không biết tại sao, trong lòng Hạ Huyền Thy hy vọng không phải là Đồng Kỳ Anh.
Nếu như là cô, vậy Đồng Kỳ Anh sẽ được yêu thương cưng chiều cả đời rồi.
Bố nuôi Hạ Kiến Quốc của cô ta là con trai nhỏ mà Hạ Đông Dương thương yêu nhất, nghe nói, năm đó đứa cháu nội của ông sinh ra, ông nội vui đến mức mở tiệc chúc mừng..
Lúc đó đến cả các anh em họ đều vô cùng yêu thích cô em gái nhỏ này, mẹ nuôi lại càng cưng chiều hơn.
Chỉ là chuyện đến ngày hôm nay, bao nhiêu chuyện cũ đã chôn vùi trong cát bụi mấy năm nay, người trong gia tộc lại tìm người lần nữa, cũng không biết trong lòng bố nuôi và ông nội rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Hạ Huyền Thy cũng nghi ngờ động cơ bố nuôi và ông nội tìm người, dù sao cũng chỉ là con gái nuôi của nhà họ Hạ, cô ta đối với tình cảm ruột thịt này vẫn rất nhất nhạy cảm.
“Có lẽ vì cô em gái ruột đó của anh là thuốc giải?” Hạ Huyền Thy đột nhiên nghĩ đến điểm này, thăm dò hỏi.
“Em làm sao biết được chuyện này?” Hạ Khiếu Bình nhất thời kinh ngạc.
Khóe miệng của Hạ Huyền Thy nhếch lên: “Không nói cho anh.”
“Anh hy vọng em có thể nói cho anh.” Hạ Khiểu Bình cau màu,chuyện này, là lúc nhỏ anh ta vô tình nghe lén được, đây là hồi ức đến hôm nay mà anh ta khó lòng nào quên được.
Hạ Huyền Thy khẽ nhún vai, phất tay nói: “Có một lần, mẹ để em thay bà ấy đi vào phòng bà tìm thuốc, em vô ý nhìn thấy một cuốn sách phân tích chất máu của em gái anh trong ngăn kéo tủ đầu giường, phía trên toàn là tiếng anh, còn có những từ ngữ chuyên ngành, hơn nữa văn kiện đã cũ kỹ ố vàng. Em tò mò, lúc chuẩn bị lấy điện thoại chụp, bố liền đi vào. Tuy không có chụp lén được văn kiện, nhưng mà em lại ghi nhớ một từ tiếng anh, em lên mạng tra một chút, ý nghĩa của từ này chính là thuốc giải, anh, em nói không sai chứ?”
Sau khi nghe Hạ Huyền Thy kể lại tất cả, tâm tư của Hạ Khiểu Bình trầm xuống.
Sau khi Đồng Kỳ Anh quay về, chuyện về Hạ Huyền Thy, cô không hề gọi điện thoại chất vấn Phó Quân Tiêu.
Đây là chuyện riêng của bọn họ, tuy rằng cô rất tò mò nhưng cũng không đến mức đi dò hỏi lung tung.
Hạ Huyền Thy có ý giấu giếm, cô ta cùng cô tuy không đến mức là bạn bè, nhưng cũng được xem là người quen.
Có những giới hạn, cô không nên đụng tới thì tốt hơn.
Vì vậy, vấn đề cô gửi tin nhắn cho Phó Quân Tiêu, cũng biến thành tin nhắn bình thường.
“Bây giờ em vẫn bị anh giám sát suốt cả hai từ tiếng sao?” Đồng Kỳ Anh thăm dò hỏi.
Phó Quân Tiêu cười khổ: “Là bị người anh phải đến giám sát”
“Vậy... em đi tắm đi vệ sinh thì sao? Bọn họ cũng giám sát?” Sắc mặt Đồng Kỳ Anh thay đổi.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười, giải thích với cô: “Bọn họ chỉ giám sát những hành động bất thường của em, sẽ không can ngăn vào cuộc sống riêng tư của em.”
“Vậy cũng chính là những hành động bên ngoài của em, gặp người nào, làm chuyện gì, anh cả đều biết hết sao?” Đồng Kỳ Anh hỏi.
- -------------------