Nhưng viên đạn này chỉ làm trầy da cánh tay phải của Lý Nhã Uyên, sau đó nhanh chóng ghim vào bức tường phía sau lưng cô ta
Lý Nhã Uyên đau đến mức nước mắt tuôn rơi, nhưng cũng không kêu chút nào. "Nhã Uyên!" Cậu Thập lo lắng nhào về phía Lý Nhã Uyên, ôm cô ta vào lòng.
Phó Quân Tiêu vứt khẩu súng lục sang bên cạnh, âm u đau thương xoay người rời đi.
Lúc quay lại tầng hầm, anh lại nhặt chiếc điện thoại đặc chế lên, tra hỏi Nhiên Hoàng Minh một lần nữa: "Kỳ Anh còn sống không?"
"Quân Tiêu, chúng tôi đã tìm thấy Kỳ Anh trước. Nhưng cô ấy đã..."
"Kỳ Anh vẫn còn sống!".
"Quân Tiêu, cậu chấp nhận sự thật đi! Lúc chúng tôi tìm được cô ấy, cô ấy đang nằm trên đá ngầm, sau gáy đều là máu, hơn nữa đã tắt thở rồi."
"Kỳ Anh nhất định vẫn còn sống!"
"Chuyện của Kỳ Anh... tớ thực sự rất xin lỗi cậu."
"Tôi nói rồi Kỳ Anh vẫn còn sống!"
"Thật sự rất xin lỗi.."
"Tôi nói rồi Kỳ Anh vẫn còn sống!"
" Quân Tiêu, Kỳ Anh vì không muốn cậu rơi vào bẫy của nhóm người mạo hiểm nên mới lựa chọn hy sinh bản thân. Vì vậy cậu nhất định phải sống thật tốt. Hậu sự của cô ấy tớ sẽ xử lý giúp cậu. Khoảng thời gian này, cậu hãy trốn thật kĩ, hai phe đều đang tìm cậu. Tớ không thể nói nhiều với cậu, tôi cúp máy trước đây"
Nhiên Hoàng Minh nói xong liền cúp máy.
Điện thoại trong tay rơi thẳng xuống, Phó Quân Tiêu hồn xiêu phách lạc dựa vào ghế sofa, ngồi lên sàn nhà lạnh như băng.
Cả ngày anh chỉ ngồi ở đó không nhúc nhích.
Lý Nhã Uyên đem bữa ăn khuya đến, thấy Phó Quân Tiêu ánh mắt thất thần, chân trái co lại ngồi bệt dưới đất, liền đi tới an ủi: "Thay vì đắm chìm trong nỗi bị thương mất đi Kỳ Anh, không bằng nghĩ xem nên làm thế nào để báo thù cho Kỳ Anh? Không phải chính ông Mạo kia đã ép Kỳ Anh đến chết sao? Việc anh phải làm bây giờ là làm thế nào để san bằng nhóm người kia"
".." Phó Quân Tiêu cuối cùng cũng có chút ưu tư chập chờn, anh ngước mắt lên mắt nhìn chằm chằm Lý Nhã Uyên đang ngồi xổm trước mặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm là ánh mắt lạnh lùng khó lường.
Lý Nhã Uyên để bữa ăn khuya lên bàn trà nhỏ, nhắm mắt một cái rồi nói tiếp: "Anh đường đường là một người đàn ông, không nên vì một người phụ nữ mà suy sụp tinh thần, nếu anh suy sụp tinh thần thì thật có lỗi với Kỳ Anh"
Dứt lời Lý Nhã Uyên liền đứng dậy rời đi.
Lúc cô ta vừa ra khỏi tầng hầm liền bắt gặp cậu Thập đang chuẩn bị đi tìm Phó Quân Tiêu.
"Anh Thập, anh hãy để anh ấy một mình tĩnh lặng một chút, em nghĩ, ngày mai chúng ta sẽ được gặp một con người khác" Lý Nhã Uyên mím môi.
Cậu Thập khẽ gật đầu.
Lúc đi đến bên cạnh cậu Thập, Lý Nhã Uyên vừa giúp cậu Thập vuốt phẳng nếp áo nhắn vừa hỏi: "Nếu như em chết ở Cục An Ninh, anh Thập anh sẽ làm gì?"
"Anh không có bản lĩnh đi tìm người của Cục An Ninh tính số" Cậu Thập bình tĩnh nói, dừng một chút sau đó nói tiếp: "Nhưng anh sẽ đem món nợ này tính lên đầu ông Mạo"
"Anh Thập, ý anh là trong Cục An Ninh có người của ông Mạo?" Ngược lại Lý Nhã Uyên chỉ một chút liền hiểu ngay.
Lý Nhã Uyên rốt cuộc cũng hiểu lý do gì đã giúp anh Thập sống sót nhiều năm như vậy.
Những ngày tiếp theo, ngày nào Phó Quân Tiêu và cậu Thập cũng đi sớm về khuya, có lúc còn đi cả đêm không về.
Ngày nào Lý Nhã Uyên cũng vì bọn họ mà nơm nớp lo sợ nhưng cũng không dám nhiều chuyện hỏi chuyện riêng của bọn họ.
Hai người đàn ông như hình với bóng không lúc nào rời, liệu có phải một ngày nào đó cô ta sẽ nhận được tin hai người bọn họ cùng xảy ra chuyện không?
Những suy nghĩ tệ hại chợt hiện lên trong đầu khiến cho Lý Nhã Uyên liên tục lắc đầu.
Chú Lưu hỏi: "Cô Lý, cô không sao chứ?"
Lý Nhã Uyên định thần lại, lúng túng cười một tiếng: "Tôi không sao."
- -------------------