*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nhã Uyên ngước mắt lên nhìn Đông Kỳ Anh một cái, trả lời: “Cuộc sống hôn nhân sau này của cậu có thể sẽ không thuận lợi”
“Nhưng làm gì có cuộc sống hôn nhân của ai là một trăm phần trăm thuận lợi đâu”
Đồng Kỳ Anh hiểu ý cười.
Lý Nhã Uyên lập tức thu bài lại, vẻ mặt không sao cả, phản bác: “Loại đồ vật này, tin thì có, không tin thì không có.
Cậu không tin cũng đúng thôi”
Nhưng mà, một giây sau, Lý Nhã Uyên lại trở mặt, không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ, đặt ở trước mặt Đông Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhìn sợi dây này, thủ công vô cùng tinh xảo, hoa văn phức tạp đặc biệt đẹp mắt, liên hỏi: “Sợi dây đeo tay này rất đẹp, cậu mua ở đâu vậy?”
“Tôi tự mình tết, hơn nữa còn đi nhà thờ nhờ thầy tu khai quang cho đó! Chuyên môn giải xui xẻo, nếu hôn nhân của cậu không thuận lợi, hay là mua một cái trở vê giải xui xẻo đi?”
Lý Nhã Uyên híp mắt cười, tùy tiện hỏi.
Kỳ thật, chiếc vòng tay màu xanh của người cứu mạng cô bé lần trước cũng do chính bé gái tự tay dệt, chẳng qua, cô bé cảm thấy, vòng tự tay mình làm không đẳng cấp, sợ người cứu mạng ghét bỏ, cho nên mới nói dối là sư phụ tay nghề nổi tiếng tết.
Đồng Kỳ Anh cầm lấy sợi dây đeo tay này, trực tiếp đeo lên tay trái, hỏi: “Bao nhiêu tiên?”
“Không thì bữa này cậu mời tôi ăn.
Dây đeo tay này, tặng cho cậu là được rôi!”
Lý Nhã Uyên mỉm cười.
Đồng Kỳ Anh nhịn không được cười nói: “Nể mặt dây đeo tay của cậu đẹp như vậy, tớ mời cậu ăn bữa cơm này là được chứ gì”
“Cậu dễ lừa gạt như vậy ư?”
Khóe miệng Lý Nhã Uyên thu lại, trêu ghẹo nói.
Đồng Kỳ Anh đeo dây tay xong, giơ tay lên lắc lư dưới mí mắt Lý Nhã Uyên, nở nụ cười xán lạn: “Nể mặt dây đeo tay của cậu rất đẹp, tớ cam tâm tình nguyện bị lừa!”
Kỳ thật, cô bé cũng không biết vì sao, mình và bé gái này có thể vô cùng hợp nhau.
Mà Lý Nhã Uyên từ giây phút hai người gặp mặt, liền ngửi thấy một mùi hương vô cùng nhạt từ trên người Đông Kỳ Anh, mà mùi hương này, cùng mùi hương trên vòng tay màu xanh của người cứu mạng cô bé rất giống nhau.
“Chúng ta kết bạn đi! Xin chào, tên tôi là Lý Nhã Uyên, năm nay mười bảy tuổi rưỡi!”
Ngay lập tức, Lý Nhã Uyên một bên tự giới thiệu, một bên vươn tay về phía Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhìn bàn tay Lý Nhã Uyên duỗi tới, không chút do dự nắm lấy, mỉm cười nói: “Xin chào, tớ tên là Đồng Kỳ Anh, lớn hơn cậu một tuổi!" “Con gái ở nông thôn xuống các cậu, có phải kết hôn cũng tương đổi sớm hay không?”
Lý Nhã Uyên tùy tiện hỏi.
Đồng Kỳ Anh một chút cũng không ngại Lý Nhã Uyên dùng từ “ở quê xuống”
để hình dung mình, bởi vì, thứ nhất, cô bé không cảm thấy mình đến từ nông thôn liên thấp kém một bậc, thứ hai, cô bé cũng không cảm thấy Lý Nhã Uyên đang phân biệt đối xử với cô bé.
Lý Nhã Uyên nói chuyện chỉ là tính tình thẳng thắn, tùy tiện mà thôi, tâm địa cũng không tệ.
Đồng Kỳ Anh khoan dung độ lượng, thoải mái cười trả lời: “Coi như là vậy đi! Nhưng không nhất định, cá nhân được quyết định”
“Nếu như, lúc cậu thiếu tiền, cậu sẽ uất ức chính mình, để người đàn ông đẹp trai nhiều tiền nhưng đã kết hôn bao dưỡng sao?”
Lý Nhã Uyên đột nhiên ảm đạm buồn rầu hỏi.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người một chút, nhìn dáng vẻ vẫn còn trẻ con của Lý Nhã Uyên, có chút béo, hơn nữa làn da trên mặt mỏng manh, không biết tại sao, liền dứt khoát trả lời: “Không thế!”
Xác thực đã có lúc cô bé thiếu tiền và rất cần tiền.
Chẳng qua là, lúc đó, cô bé lựa chọn là xem