Chương 665: Cô có muốn đi hay không?
Bởi vì anh cảm thấy được cô không hề mơ hồ, thay vào đó, cô bất đắc dĩ nhiều hơn.
Thứ cô khát vọng, chẳng qua chỉ là một tình bạn chân thành trong sáng mà thôi Nhiên Mộc Miên vô cùng phấn khởi xuống xe, Minh Tư Thành ngồi lại, đưa mắt dõi theo bóng lưng rời đi của cô.
Kỳ thực, anh còn muốn nói với cô một câu, hôm nay cô xinh đẹp lắm.
“Em còn tưởng đâu bài đăng ngắn trên mạng là của anh đăng!” Nhiên Mộc Miên cười nói.
Lạc Vũ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhún nhún vai: “Bây giờ anh còn đang ở giai đoạn phát triển nên chị Tình phải xây dựng hình tượng cho anh. Đợi sau khi anh xây dựng vững vàng hình tượng thì có thể tự mình sử dụng facebook rồi!”
“Vậy bây giờ có phải mỗi cái Facebook của anh, trước khi đăng đều phải để chị Tình xem qua không?” Nhiên Mộc Miên hỏi nhỏ.
Lạc Vũ mím mím môi, khẽ gật đầu.
“Em cảm thấy chị Tình cũng là vì muốn tốt cho anh!” Nhiên Mộc Miên an ủi anh ta.
Còn Lạc Vũ thì bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó bèn gởi cho Nhiên Mộc Miên một tin nhắn Nhiên Mộc Miên lấy điện thoại ra, sau khi thấy tin nhắn liền bấm vào.
Trong điện thoại truyền đến tiếng chuông thức dậy của Lạc Vũ: “Bé cưng, chào buổi sáng, nên thức dậy rồi! Bữa sáng hôm nay em muốn ăn món gì?”
Giọng nói có lẽ đã qua xử lý, nên nghe ra có vẻ mềm mại lạ thường.
“Em là người đầu tiên à?” Nhiên Mộc Miên giật mình hỏi.
Lạc Vũ gật gật đầu.
Nhiên Mộc Miên liền không chút do dự đặt nó làm chuông báo thức.
Lâm Tình và hai trợ lý bên kia vẫn đang miệt mài làm việc, trong khi đó với bữa ăn khuya bên này, Lạc Vũ thì ăn không được mấy miếng, Nhiên Mộc Miên thì không muốn động đũa… dù sao cô cũng mới ăn của ngon vật lạ xong, nên với mấy món lề đường này, cô thật sự là không có khẩu vị.
“Đúng rồi, hôm nay sao anh lại ở thành phố Thuận Canh?” Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi.
Lạc Vũ cười cười, đáp: “Ngày mai anh phải quay một show ở đây!”
“Có phải là show Parkour không?”
“ừ”
“Vậy có phải là sẽ rất mệt không?”
“Không có cách nào khác, đây là công việc của anh, cũng bởi vì dạo này anh không có phim gì có thể quay cả!” Vẻ mặt Lạc Vũ bất đắc dĩ đáp.
Nhiên Mộc Miên không hiểu bèn hỏi: “Sao lại không có phim gì có thể quay?”
“Nói cho cùng anh cũng không phải minh tỉnh đang nổi tiếng giống như tiền bối Huy Khang, có thể không ngừng ký hợp đồng đóng phim”
“Nhưng lần đó anh không phải là đã một đêm bạo hồng rồi sao?”
“Cũng chỉ là nhất thời mà thôi, nếu như: không có tác phẩm nào đưa lên màn ảnh lớn thì rất nhanh sẽ lần nữa bị khán giả lãng quên!”
“Còn anh nghĩ chuyện quay phim này là chuyện đơn giản sao?” Nhiên Mộc Miên hiếu ý bật cười.
Lạc Vũ nhìn nụ cười của Nhiên Mộc Miên, lại cảm thấy giống như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.
“Mộc Miên”
“Dạt”
“Em.
“Sao ạ?”
“Em có muốn qua lại với anh hay không?”
Câu này là Lạc Vũ buột miệng thối ra.
“Giờ giới nghiêm của nhà cô là mấy giờ?”
“Mười hai giờ.”
“Vậy còn được hai giờ!” Minh Tư Thành liếc nhìn thời gian trên xe, lại nói: “Có muốn đến một chỗ hay không?”
“Anh muốn chở tôi đi hóng gió hả?”
“Coi như là cô đi hóng gió với tôi, không được à?”
Dẫu sao thì… anh cũng đã ở bãi đỗ xe của khách sạn này đợi cô hơn một tiếng.
Nhiên Mộc Miên có chút miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng mà nói là đi hóng gió, kết quả “Gió” còn chưa hóng được phân nữa, Nhiên Mộc Miên đã vùi vào ghế phụ ngủ mất rồi!
Minh Tư Thành dừng xe ở ven một con đường vừa sửa chữa, rất văng xe.
Mà cũng bởi vì con đường này mới sửa chữa, nên việc quy hoạch phủ xanh ven đường cũng rất tốt, dưới ánh sáng rọi xuống của ngọn đèn đường, dõi mắt nhìn liền thấy được một khoảng xinh đẹp màu xanh biếc với những sắc độ sâu cạn không giống nhau.