Chương 666: Bạn gái của cậu à?
Gió đêm thổi qua phả lên mặt có chút cảm giác mát mẻ, Minh Tư Thành lấy áo khoác từ ghế đẳng sau khoác lên người Nhiên Mộc Miên.
Anh nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Khi cô nhóc này im lặng, ngược lại trông giống như một cô tiên nhỏ.
Đã nói đồng ý là không nói dối cô, nhưng anh vẫn nói dối c‹ Anh không có ý định hủy bỏ hôn ước này dù sự biến chuyển ngược của ông lội là điều ngoài ý muốn của anh, nhưng chuyện cô sẽ chọn anh đã sớm nằm trong dự liệu của anh.
Thời gian cũng đã vừa vừa rồi, Minh Tư Thành lái xe đưa Nhiên Mộc Miên trở về.
Ở bãi phía trước bên ngoài cổng nhà riêng.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Minh Tư Thành ôm Nhiên Mộc Miên lên bậc thang, còn tưởng rằng cô con gái yêu của mình bị làm sao, vội vàng tiến nhanh lên trước.
“Dì yên tâm ạ, Mộc Miên chỉ đang ngủ thôi” Minh Tư Thành nhẹ giọng nói.
“Không ăn đâu. Thật ra anh có tài liệu muốn cho em xem” Phó Quân Tiêu thản nhiên nói ‘Đồng Kỳ Anh nhất thời tò mò ngó nghiêng qua đó: “Tài liệu gì thế?”
Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh vào phòng, đưa cho Đồng Kỳ Anh một tập tài liệu trong túi đựng.
‘Đồng Kỳ Anh còn tưởng rằng là tài liệu bí mật gì đó, vừa mới lật ra xem một cái mới phát hiện là thông tin chỉ tiết của Minh Tư Thành.
Trong tài liệu, chiều cao, cân nặng, nhóm máu, bối cảnh gia đình, sở thích, vx. của Minh Tư Thành đã được Phó Quân Tiêu điều ra vô cùng chỉ tiết tỉ mỉ.
“Em cảm thấy chàng trai này không tệ đâu. Nếu về sau Mộc Miên thật sự gả cho cậu ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc” Sau khi Đồng Kỳ Anh xem xong tài liệu, không khỏi gật gù đắc ý nói.
“Chỉ mong là vật sâu xa nói.
Đồng Kỳ Anh khó hiểu nhìn Phó Quân Tiêu: “Hình như anh vẫn còn có gì đó băn khoăn?”
“Dù sao những thông tin này chỉ là điều tra bên ngoài ra được, còn con người thật của cậu ta thế nào chỉ có Mộc Miên sau khi tiếp xúc với cậu ta thì con bé mới biết được.” Phó Quân Tiêu thản nhiên nói.
Đồng Kỳ Anh nhất thời không nhịn được buồn cười, buông tập tài liệu đang cầm trong tay xuống, nhón gót chân đi qua ôm cổ Phó Quân Tiêu: “Em cảm thấy, chàng trai Tư Thành này sau này sẽ là một người rất xứng đáng để Mộc Miên dựa vào.”
“Ừ, anh tin trực giác của em” Phó Quân Tiêu mỉm cười hiểu ý, vươn tay ra xoa xoa đầu Đồng Kỳ Anh tràn đầy sự cưng chiều.
Trên đường đi về, vì phương tiện qua lại rất ít nên tốc độ lái xe trên đường về của Minh Tư Thành có chút nhanh hơn.
Đèn hai bên đường quốc lộ chiếu xuống sáng như ban ngày, nhưng đúng vào lúc này, phía trước năm mươi mét đột nhiên có một cái bóng đen ngã xuống giữa đường, khiến cho Minh Tư Thành sợ tới mức vội vàng đạp phanh gấp.
Sau khi ô tô dừng lại ổn định, bóng đen phía trước ngã xuống đất vẫn không nhúc nhích.
Minh Tư Thành cau mày, kéo phanh tay tắt máy, mở cửa tài xế bước xuống.
“Này, cô không sao chứ?”
Anh đến gần ngồi xổm xuống mới phát hiện đối phương là con gái Trên người cô ta mặc một thân quần áo đen đi đêm, tóc buộc đuôi ngựa. Nếu không phải cô ta đang ấn đùi, anh còn thật sự không phát hiện ra đùi cô ta đang chảy máu.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện” Minh Tư Thành nhíu mày, ôm cô gái ngã dưới đất vào trong ngực rồi đứng dậy.
Cô gái nói với giọng yếu ớt, hơi thở mong manh: “Đừng, đừng mà… Xin anh, xin anh cứu tôi với… đừng, đừng đưa tôi đi… bệnh viện”
*..” Minh Tư Thành có chút không biết trả lời thế nào.
Nhưng vào giờ này cũng không có chỗ nào để đi nữa.
Minh Tư Thành không thể không đưa cô gái này về biệt thự của chính mình, lại gọi bác Sĩ tư nhân qua đó băng bó cho cô gái này.
Sau khi bác sĩ tư nhân Ứng Kế Viêm băng bó vết thương cho cô gái này xong xuôi, lại kê mấy loại thuốc cho Minh Tư Thành.
“May sao vết thương do súng băn không tổn thương tới động mạch đùi của cô gái, bằng không thật sự sẽ chảy máu quả nhiều mà chết. Viên đạn đã được lấy ra rồi, trước khi miệng vết thương lành lại không được dính nước vào đó.’ Ứng Kế Viêm vừa thu dọn đồ nghề vào hộp thuốc, vừa dặn dò nói. Sau đó dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Minh Tư Thành một cái, mỉm cười đầy ẩn ý: “Bạn gái của cậu à?”