Chương 708: Có thể trực tiếp nói với tôi
“Bồi thường? Bồi thường gì?” Nhiên Mộc Miên ngẩn người.
Người phụ nữ đỏ mắt, đột nhiên rơi lệ, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Bạn học Nhiên, cháu có thể rút đơn kiện được không? Có thể nể tình cháu và Bích Cầm nhà cô là bạn học, khoan dung cho Bích Cầm, đừng để Bích Cầm đi ngồi tù được không? Tuy rằng chỉ có ba tháng, nhưng nếu nó vào tù thì phần lớn cuộc đời sau này của nó sẽ bị hủy hoại” Người đàn ông trung niên ở bên vội vàng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Cô chú chỉ có một đứa con gái, ngày thường cô chú không dạy dỗ nó đàng hoàng, nó bị cô chú chiều hư rồi. Những chuyện nó đã làm, cô chú thay mặt nó xin lỗi cháu.”
Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, ông †a đứng dậy khỏi ghế sô pha, quỳ xuống ngay bên cạnh chân của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy, kéo người đàn ông trung niên trên mặt đất lên: “Chú, chú đừng như vậy!”
“Cô cũng quỳ xuống xin cháu, được không? Xin cháu, đừng để con gái cô phải ngồi tù”
Nhiên Mộc Miên vừa kéo người đàn ông trung niên lên, trong nháy mắt, người phụ nữ nói lời van xin xong cũng đứng dậy quỳ xuống trước mặt cô.
“Cô à, cô cũng đừng làm vậy nữa!” Vẻ mặt Nhiên Mộc Miên đau khổ, không nói được gì.
Cô buông người đàn ông trung niên ra, một lần nữa không thể không kéo người phụ nữ lên.
“Bạn học Nhiên, cô biết cháu là người tốt bụng. Cô chú van nài con có được không?
Đừng để con gái cô chú phải ngồi tù” Người phụ nữ bật khóc, nhìn Nhiên Mộc Miên, đau khổ van xin.
Nhiên Mộc Miên cau mày, bất đắc dĩ đáp lại: “Chuyện này cháu không thể giúp gì được cho cô chú. Cô chú vẫn nên quay lại khuyên nhủ Chu Bích Cầm, bảo cậu ấy thể hiện tốt trong đó, tranh thủ được phóng thích sớm thì hơn!”
Rõ ràng cô không dùng nhiều sức lực, nhưng người phụ nữ kia lại ngả người về phía cô vừa đẩy.
Người đàn ông trung niên ở bên càng phản ứng trì trệ, trơ mắt nhìn gáy người phụ nữ đập vào góc nhọn của chiếc bàn vuông thủy tỉnh.
Nhất thời, một giọt, hai giọt, ba giọt… máu đỏ tươi rơi ra từ sau gáy người phụ nữ dọc theo các góc nhọn của chiếc bàn vuông bằng kính xuống sàn gỗ.
“Vợ! Á… vợ!” Người đàn ông trung niên không khỏi mở to mắt, hoảng sợ hét lên.
Nhiên Mộc Miên ngây ngẩn cả người, sững sờ một lúc mới vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu Sau đó, mẹ của Chu Bích Cầm được đưa đến bệnh viện.
Nhiên Mộc Miên đi cùng người đàn ông trung niên lên xe cấp cứu, trên đường đi, người đàn ông trung niên chỉ tay vào mũi Nhiên Mộc Miên, chửi mắng cô: “Mày đợi đó cho tao! Tao nhất định phải kiện mày. Tao nhất định phải kiện mày! Để mày cũng phải đi ngồi tù luôn!”
Nhiên Mộc Miên cau mày, im lặng không nói gì.
Ngay lúc người đàn ông trung niên xúc phạm đến cha mẹ cô, cuối cùng cô không nhịn được giận nữa mà hét lên: “Ông câm miệng lại tôi!”
Người đàn ông trung niên sợ hãi trước khí thế của Mộc Miên đến mức không thể chửi rủa được thêm một câu nào.
Biết tin mẹ mình nhập viện, Chu Bích Câm đã đi cùng hai cảnh sát đến bệnh viện.
Ở bên ngoài phòng mổ, Chu Bích Cầm vừa nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đã lao vào Nhiên Mộc Miên như điên. May mắn thay, hai cảnh sát đã kịp thời giữ lấy cô ta.
“Nhiên Mộc Miên, con khốn nạn! Mày dám đẩy mẹ tao! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Tao cũng sẽ không buông tha cho mày!” Hai mắt Chu Bích Cầm đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhiên Mộc Miên mà gầm lên.
Nhiên Mộc Miên không thèm để ý đến Chu Bích Cầm, mà lo lắng cho cô Chu trong phòng phẫu thuật.
Người đàn ông trung niên đứng sang một bên, dựa lưng vào tường, lặng lẽ lau nước mắt, không ngừng niệm: “Gia đình bất hạnh, gia đình bất hạnh!”
Không lâu sau, Phó Quân Tiêu chạy tới đây cùng với trợ lý.
Khi nhìn thấy Phó Quân Tiêu, Nhiên Mộc Miên cũng không ngạc nhiên. Mặc dù cô chưa gọi điện thoại, nhưng chỉ cần trên người cô có một chút gió thổi cỏ lay gì thì bố cô cũng biết rõ một hai.
Đều là người làm bố, sau khi nhìn thấy Phó Quân Tiêu, người đàn ông trung niên không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là bốn vệ sĩ áo đen đi theo phía sau, khí thế mạnh mẽ đến mức đủ để làm cho người ngoài sợ hãi không dám dễ dàng tiếp cận.
“Minh Triết, đưa cô chủ về trường” Phó Quân Tiêu lạnh lùng ra lệnh cho Trịnh Minh Triết, trợ lý bên cạnh.
Trịnh Minh Triết gật đầu, trả lời: ^Vâng!”
Sau đó, anh ta bước đến chỗ Nhiên Mộc Miên, lễ độ cung kính mở miệng: “Cô chủ, tôi đưa cô về trường”
Nhiên Mộc Miên ấm ức bĩu môi, nghễnh ngãng cúi đầu bỏ đi theo sau Trịnh Minh Triết.
Phó Quân Tiêu trực tiếp bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, lịch sự đưa tay về phía ông ta: ‘Xin chào, tôi là bố của Mộc Miên. Nếu anh có chuyện gì thì có thể trực tiếp nói với tôi”