Chương 710: Là cô thất vọng về anh Nhiên Mộc Miên hơi sượng sùng, đưa tay ra bắt tay với anh ta rồi tự giới thiệu: “Em tên Nhiên Mộc Miên.”
“Vậy chúng ta lên xe đi” Hạ Chí Mẫn mím môi cười nhẹ rồi chủ động đi qua phía ghế phụ giúp Nhiên Mộc Miên mở cửa xe.
Nhiên Mộc Miên đi theo anh ta qua đó rồi ngồi vào ghế phụ nhưng trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hạ Chí Mẫn giúp Nhiên Mộc Miên đóng cửa xe lại rồi quay người đi về ghế lái xe của mình.
“Có chỗ nào đặc biệt muốn đến ăn cơm không?” Hạ Chí Mẫn hỏi với vẻ lịch thiệp.
Nhiên Mộc Miên khẽ lắc đầu.
Hạ Chí Mẫn vừa khởi động xe vừa nói tiếp “Vậy tôi sẽ đưa em đến nhà hàng tôi đã chọn nhé?”
Nhiên Mộc Miên khẽ gật đầu.
Cảm giác đó kì lạ đến mức cô không biết nên làm sao.
Hình như sư phụ không phải là sư phụ trong ấn tượng của cô, cũng không phải là sư phụ trong cảm nhận của cô mà ngược lại giống với một người lạ mới gặp lần đầu.
Sau khi cô và anh ta kết hợp đánh xong một ván thì cô mới hoàn toàn hết phòng bị anh ta, mỉm cười và nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi! Em đói bụng rồi”
“Được” Hạ Chí Mẫn cong môi, giấu hết tất cả mọi tâm tư đẳng sau nụ cười.
Trong nhà hàng cao cấp trên sân thượng của một tòa nhà cao chọc trời toàn là những đôi nam nữ ngồi lại thành cặp với nhau.
Phần lớn đàn ông đều mặc vest, đóng giày, phụ nữ thì trang điểm sang trọng, trông ai nấy cũng có vẻ như những người có thu nhập cao.
Hạ Chí Mẫn chủ động kéo ghế giúp cho Nhiên Mộc Miên, sau khi cô ngồi vào chỗ thì anh ta mới ngồi vào ghế đối diện.
Sau khi gọi món xong, Nhiên Mộc Miên vô tình nhìn vào trong bồn hoa giữa nhà hàng thì thấy một cây đàn dương cầm tam giác, Hạ Chí Mẫn hiếu ý mỉm cười và hỏi: “Có muốn nghe tôi đàn không?”
“Sư phụ biết sao?” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên lẫn khẽ gật đầu rồi đứng dậy, đi đàn dương cầm tam giác đó.
Nhiên Mộc Miên lười nhác chống cằm, đưa mắt nhìn theo Hạ Chí Mãn.
Anh ta nho nhã ngồi vào trước cây đàn dương cầm, sau khi nốt nhạc đầu tiên vang lên thì lưng anh ta cũng lắc lư theo điệu nhạc.
Hạ Chí Mẫn đã đàn một khúc nhạc nhẹ nhàng, điệu nhạc uyển chuyển, du dương.
Hai mắt Nhiên Mộc Miên luôn nhìn chăm chằm vào người đàn ông đó, nhưng có thế nào thì cô cũng không cảm thấy rung động.
Cô hoàn toàn không có cảm giác kích động và phấn khích như khi nhìn thấy anh ta lúc ở sàn đấu ngày hôm đó.
Hạ Chí Mẫn đàn xong bản nhạc thì lác đác có tiếng võ tay vang lên trong nhà hàng.
Nhiên Mộc Miên cũng vỗ tay theo.
Nhân viên phục vụ dọn thức lên, Hạ Chí Mẫn cũng đứng dậy khỏi cây đàn và trở về lại chỗ ngồi của mình.
“Sư phụ đàn hay thật” Nhiên Mộc Miên khen.
Hạ Chí Mẫn mỉm cười và nói: “Cảm ơn đã khen.”
Hạ Chí Mãn dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: “Lát nữa cùng đi xem phim nhé”
“Không đi nữa đâu” Nhiên Mộc Miên thẳng thần từ chối.
Hạ Chí Mẫn ngây ra, sau đó thản nhiên hỏi ngược lại cô: “Không thích sao? Vậy tôi đi dạo phố với em nhé?”
“Không phải, buổi tối em còn phải tự học”
Nhiên Mộc Miên giải thích.
Hạ Chí Mẫn cũng không nói thêm gì nữa.
So với lúc ở trong game Nhiên Mộc Miên nói chuyện rất nhiều thì khi gặp mặt trực tiếp cô lại tự dưng có cảm giác xa lạ với người “sư phụ” này.
Hạ Chí Mãn biết được mình đã không giữ kế nên liền thu tay lại, nói một câu: “Xin lỗi”
Nhiên Mộc Miên bối rối mỉm cười và nói: “Không sao”
“Có phải em rất thất vọng về tôi không?”
Hạ Chí Mẫn đột nhiên hỏi.
Nhiên Mộc Miên chớp mắt, nhìn Hạ Chí Mẫn với vẻ mặt ngơ ngá‹ Hạ Chí Mẫn khẽ cười và nói: “Có lẽ là do tôi đã nghĩ nhiều rồi”
“Vậy em về kí túc xá trước đây” Nhiên Mộc Miên mỉm cười.
Hạ Chí Mẫn gật đầu.
Nhiên Mộc Miên xuống xe, rồi quay người lại nói “cảm ơn” với Hạ Chí Mẫn đang ngồi trên xe.
Hạ Chí Mãn chỉ mỉm cười rồi sau đó lái xe rời đi Nhiên Mộc Miên đứng ngây ra một chỗ, nhìn chiếc xe của Hạ Chí Mẫn chạy giữa đường rồi nhanh chóng biến mất khỏi đường chân trời thì mới định thần lại và đi vào trong trường.
Lúc cô đi một mình trên đường trường thì lại có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.