Chương 711: Nói cô trắng trẻo xinh đẹp
Nhiên Mộc Miên bất giác quay người lại quan sát xung quanh, trên con đường trường xa tít chỉ có mấy bóng người lác đác đang đi, hai bên đường là những gốc cây to cao vút, lúc gió thổi qua thì lá cây rơi xuống xào xạc.
Cô không hề phát hiện ra người nào đáng nghĩ, lẽ nào là do cô đã tự hù mình?
Khi cô vào trong trường thì những vệ sĩ mà bố phái đi bảo vệ cô sẽ không âm thâm đi theo cô nữa.
Mà cũng chỉ gần đây cô mới có cảm giác bị người khác theo dõi như thế này thôi.
Nhiên Mộc Miên hít một hơi, bình tĩnh lại rồi bước đi thật nhanh.
Lúc cô về đến phòng ngủ để lấy sách thì trong phòng ngủ không có một ai, bọn Cố Thiên Ngân đã đến phòng tự học trước rồi Nhiên Mộc Miên ôm theo sách vở, tìm hết phòng tự học này đến phòng tự học khác, cuối cùng cũng tìm ra được một chỗ trống trong một phòng tự học có điều hòa.
Kết quả, lúc cô vui vẻ ôm sách vở, đang định qua đó ngồi thì không ngờ có một cô gái vào ngồi trước cô.
Nhưng cô gái đó vừa mới ngồi xuống thì lại lập tức đứng dậy, ôm đầu bỏ chạy thật nhanh.
Nhiên Mộc Miên ngây mặt ra, đây đã là phòng tự học thứ năm mà cô đi qua rồi, cô không thể tiếp tục vật vã đi tìm phòng tự học như thế nữa, thế là cô liền nhanh chân bước về trước, bất chấp ngồi đại vào vị trí đó.
Bàn trong phòng tự học là loại bàn dài kiểu như bàn ăn, thích hợp cho mọi người ngồi quanh lại với nhau, lúc tự học có thể trao đổi qua lại Nhưng lúc này, dấy nữ sinh ngồi đối với Nhiên Mộc Miên đều thi nhau ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chăm với ánh mắt cực kì ngưỡng mộ nhưng cũng đầy đố kị Một giây, hai giây rồi ba giây.
Sau khi Nhiên Mộc Miên nhìn vào mắt họ được ba giây thì cô không nhìn nữa mà thản nhiên ngồi xuống.
Không khí trong phòng học rất yên ảng, sau khi Nhiên Mộc Miên ngồi xuống thì nhẹ nhàng lật sách, chỉ sợ làm ồn đến những bạn học đang tự học bên cạnh Vào lúc cô đang định bắt đầu làm đề thi thử môn tiếng anh thì có một tấm giấy note được đưa từ bên tay phải qua.
Sau khi Nhiên Mộc Miên xem câu tiếng anh bên trên mảnh giấy đó xong thì thäc mắc ngoảnh đầu nhìn sang.
Thế là cô nhìn thấy Minh Tư Thành đang chống một tay lên má, tay kia cầm bút, mỉm cười với cô.
Nhiên Mộc Miên liếc Minh Tư Thành một cái rồi cầm bút lên, viết lên trên mảnh giấy một câu tiếng anh “Không rãnh để ý đến anh”, sau đó vứt mảnh giấy lại cho Minh Tư Thành Minh Tư Thành nhặt mảnh giấy từ trên vở lên, chỉ mỉm cười và không nói gì nhưng anh cũng không làm phiền Nhiên Mộc Miên tự học mà chỉ chống một tay lên gò má, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhiên Mộc Miên luôn tập trung vào trong tờ đề thi thử của mình, đôi mắt đen xinh đẹp thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại thật nhanh.
Sau khi nhìn hết một lượt đề thi thì cô bắt đầu cầm bút làm bài.
Khuôn mặt nghiêng của cô nhóc này rất xinh, nói cô xinh đẹp trắng trẻo thật không quá chút nào.
Đặc biệt là dáng vẻ cô khi nghiêm túc làm bài, còn thoáng toát ra vẻ trẻ trung của một cô nữ sinh cấp ba, vô cùng đáng yêu.
Minh Tư Thành bất giác nhìn đến mất Dường như thời gian chỉ đang trôi qua trên người cô.
Sau khi cô làm xong bài kiểm tra thử thì Nhiên Mộc Miên lại lật qua lật lại quyển vở của mình, lúc này cô mới phát hiện ra mình không đem theo tờ đáp án và giải thích của đề thi thử.
Nhưng chính vào lúc đó, Minh Tư Thành đã đưa tay ra, giật lấy bài thi thử trong tay của cô, rút ra một cây bút đỏ từ trong túi bút của mình rồi bắt đầu nhanh tay chấm bài và chỉnh sửa lên trên đó.
Nhiên Mộc Miên thấy thế thì nằm úp lên bàn, nhìn chăm chăm vào cánh tay đang cầm bút giúp cô sửa bài của Minh Tư Thành.
Xương ngón tay của anh hiện rõ, ngón tay thon dài, trắng trẻo, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, dưới ánh đèn của phòng tự học còn phản chiếu chút ánh sáng Nhưng chỉ trong vòng mười phút thì anh đã chỉnh sửa lại xong những câu mà cô đã làm sai, còn giải thích cụ thể đãng sau đáp án đúng.
Nhiên Mộc Miên trố mắt ra một lúc, nhận lại bài thi thử tiếng anh từ tay của Minh Tư Thành rồi nghênh mặt lên, nghiêm túc xem những câu mà mình đã làm sai.
Cô chấp nhận sự chỉ bảo của anh, sau khi ghi chú lại những câu mình đã làm sai vào trong sổ ghi chú thì viết một câu “cảm ơn” lên trên mảnh giấy bằng tiếng anh và đưa qua cho Minh Tư Thành.
Tiếng chuông tan học của tiết tự học vang lên, các bạn học nối đuôi nhau rời khỏi phòng tự học.
Cuối cùng Nhiên Mộc Miên cũng không kiềm được mà hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại đến phòng tự học thế?”
Trong khoảng thời gian quen biết với anh, đây là lần đầu tiên cô gặp anh ở phòng tự học.
Minh Tư Thành cong môi cười rồi hỏi ngược lại: “Ba cô gái cùng phòng với cô đều đến phòng tự học từ sớm, chỉ có cô là chưa đến. Cô hãy thành thật trả lời, cô đã đi đâu rồi?”
“Anh giám sát tôi sao?” Nhiên Mộc Miên lập tức khó chịu, trừng Minh Tư Thành một cái Minh Tư Thành mỉm cười và nói: “Tôi chỉ có hai con mắt, làm gì có thời gian đi giám sát cô, chỉ là tình cờ gặp phải mà thôi, bọn họ nói không biết cô đã đi đâu nhưng có thể chắc chắn là cô sẽ quay về và đến lớp tự học”
“Vì vậy, anh đã cố ý đến đây giành chỗ giúp tôi sao?”
“Nếu không thì sao?” Minh Tư Thành nhích mày, rồi lại quay về chủ đề lúc nãi nghe thử, cô đã đi đâu?”