Ly… Ly hôn ư?
Đồng Kỳ Anh vừa nghe thấy hai chữ này, nhịn không được mà hít sâu một hơi, trái tim lập tức sợ đến hốt hoảng, lời nói lộn xộn ngây ngô hỏi: “Vì… Vì sao? Thật ra vừa rồi tôi có đi đưa điện thoại cho anh, nhưng mà… Tôi… Có phải tôi đã làm sai gì không? Tôi đã làm cho anh không vui sao?”
Phó Quân Bác khó xử nhìn Đồng Kỳ Anh, thấy khuôn mặt luôn vui vẻ đáng yêu của cô bởi vì lo lắng mà trở nên trắng bệch, đôi mắt to xinh đẹp chứa nước mắt tủi thân, trong lòng anh ta rất không nỡ.
“Không, không phải Kỳ Anh làm sai, mà do tôi, do tôi đã không còn cách nào mang lại hạnh phúc cho Kỳ Anh. Phó Quân Bác đưa tay lên, dịu dàng sờ đỉnh đầu của Đồng Kỳ Anh, giống như người anh trai đang an ủi em gái nhỏ.
Đồng Kỳ Anh dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn Phó Quân Bác, cô giơ tay lau sạch nước mắt còn đọng trên khóe mắt, kiên định nói: “Tôi không ly hôn!”
“Kỳ Anh! Không nên ầm ĩ. Bây giờ tôi… Đang nợ ngân hàng một khoản vay kếch xù. Một tháng cần trả lại…” Phó Quân Bác muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Anh ta nói với cô chuyện này để làm gì, dù anh ta có nói thì cô cũng không hiểu được!
“Vì sao lại thiếu nợ chứ? Mỗi tháng cần phải trả bao nhiêu? Tôi có thể đi ra ngoài làm việc!” Đồng Kỳ Anh nghiêm túc nói.
Phó Quân Bác ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng, chỉ ôm thật chặt nhưng anh ta lại không nói một lời nào.
Năm anh ta tốt nghiệp đại học, vì nguyên nhân là con ngoài giá thú của nhà họ Phó và chuyện chia tay với Lý Tư San nên anh ta không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Phó, cho nên anh ta đã tranh cãi gay gắt với nhà họ Phó rồi một mình dọn ra khỏi nhà.
Nhưng mà ông nội cũng không hoàn toàn không còn chút tình nghĩa nào đối với anh ta, tuy rằng quan hệ trở nên căng thẳng nhưng ông nội không chỉ sắp xếp cho anh ta làm việc trong Công ty Địa Trí thuộc Tập đoàn Phó thị, mà còn sang tên cho anh ta một căn hộ ở tầng cao nhất của chung cư Địa Trí.
Cho nên anh ta đã dùng căn hộ này làm chứng để vay vốn ngân hàng của người quen rồi cùng bạn bè dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở một công ty trang trí nội thất, anh ta là cổ đông duy nhất, cuối năm ăn chia tiền hoa hồng, còn công ty hoàn toàn giao cho bạn anh ta quản lý.
Anh ta cảm thấy mình có năng lực, thực lực hoàn toàn không thua anh hai và chú họ Lãnh Huân Sách.
Mấy năm qua anh ta cũng lợi dụng chức vị của mình ở Công ty Địa Trí và Tập đoàn Phó thị để kéo một ít hợp đồng về công ty của anh ta và bạn.
Nhưng mà bạn bè của anh ta lại có tham vọng lớn, không thõa mãn với chức vị ông chủ của một công ty trang trí nội thất nho nhỏ, còn lừa anh ta thế chấp công ty lấy tiền để đầu tư một vài mối làm ăn khác.
Kết quả là người bạn kia của anh ta không chỉ làm ăn thua lỗ mà còn gây ra một đống nợ rồi bỏ chạy.
Rơi vào đường cùng, hai người quen ở ngân hàng kia không thể không tự mình tới cửa bắt anh ta trả nợ.
Phó Quân Bác chỉ có thể giấu những việc này trong lòng.
Anh ta cần thể diện, cũng có lòng tự trọng rất lớn.
Những chuyện này đều vì anh ta có thân phận là “con riêng”, làm cho anh ta luôn phải cúi đầu trước bất kỳ ai.
Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Bác không nói gì, cả người càng rúc sâu vào trong lòng ngực Phó Quân Bác, đôi tay ôm chặt lấy eo của anh ta, nước mắt đã dần tràn ra khỏi hốc mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Quân Bác, anh đừng bỏ tôi được không? Tôi không muốn ly hôn với anh! Tôi mặc kệ là anh đã xảy ra chuyện gì, tôi đều không bỏ rơi anh. Xin anh…”
Đúng vậy!
Cô đang van xin anh ta…
Ngoại trừ anh ta, cô không còn người nhà nào nữa rồi.Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Bố mẹ Nặc không cần cô, bố mẹ Đồng cũng không cần cô, chỉ có anh ta… Phó Quân Bác là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là ấm áp duy nhất từ sâu thẳm trong lòng cô.
Đồng Kỳ Anh không muốn rời khỏi sự ấm áp này, chỉ muốn trân trọng nó.
Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, một đời một kiếp ở cạnh anh ta, tôn trọng anh ta, bầu bạn với anh ta.
Yêu có thể làm cho người ta trở nên vô cùng hèn mọn…
Anh ta có hiểu được lòng cô không?
Cả người cô run nhẹ giống như một con mèo nhỏ bất lực.
Phó Quân Bác càng ôm chặt Đồng Kỳ Anh hơn, anh ta hơi nghiêng đầu, nhịn không được hôn nhẹ lên trên tóc mái của cô.
“Chỉ là tôi không đành lòng… Thấy em đi theo tôi chịu khổ…”
Giọng anh ta trầm thấp, mỏng manh, thật ra chính là suy nghĩ chân thật nhất từ sâu trong trái tim anh ta.
“Kỳ Anh…”
“Sao ạ?”Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
“Sau khi ăn cơm trưa, chúng ta dọn chút đồ đạc rồi sau đó chuyển nhà.” Phó Quân Bác cười đầy vẻ bất đắc dĩ, anh ta cúi đầu nhìn Đồng Kỳ Anh trong lồng ngực mình.
Đồng Kỳ Anh ngẩn người ra một lúc, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mặt của Phó Quân Bác, đột nhiên cô đã hiểu ra điều gì đó, nhanh chóng nín khóc mỉm cười nói: “Được!”
Sau bữa cơm trưa, Phó Quân Bác vẫn luôn nói chuyện điện thoại với trợ lý Triệu Bân, giống như đang phát sầu vì chuyện thuê nhà.
Ngoài ra, trong lúc vô tình thì Đồng Kỳ Anh còn nghe được ngọn ngành câu chuyện người bạn bỏ trốn khi Phó Quân Bác đang nói với Triệu Bân, bởi vì khoản vay nằm dưới danh nghĩa của anh ta cho nên sau khi thế chấp căn nhà này, anh ta còn thiếu ngân hàng mười tám nghìn tỷ, kỳ hạn cho vay là mười năm, tính cả vốn lẫn lãi thì mỗi tháng anh ta phải trả cho ngân hàng một tỷ hai.
Triệu Bân cảm thấy, đối với Boss lớn Phó Quân Tiêu mà nói thì mười tám nghìn tỷ chỉ là một số nhỏ mà thôi, lúc này Phó Quân Bác đi tìm anh hai cứu nguy thì anh ta không cần dẫn Kỳ Anh chuyển nhà.
Tuy là như vậy nhưng Phó Quân Bác không muốn kể chuyện này cho anh hai Phó Quân Tiêu biết.
Anh ta không muốn dựa dẫm vào anh trai, tuy rằng anh ta biết rằng, nếu như anh ta mở lời thì chắc chắn là anh hai sẽ cho, hơn nữa còn không cần anh ta trả lại, nhưng mà trong lòng anh ta có một lằn ranh không bước qua được.
Mặt mũi càng quan trọng hơn so với tiền tài!
Phó Quân Bác không muốn thiếu nợ ơn nghĩa của anh hai, hơn nữa nếu như anh ta lấy mười tám nghìn tỷ luôn một lần từ anh hai thì nhất định ông nội sẽ biết chuyện này.
Lúc đầu ông nội đã xem thường anh ta, bây giờ anh ta còn…Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Suy nghĩ của Phó Quân Bác càng trở nên nặng nề.
Trong lòng anh ta có nỗi khổ riêng, không ai có thể hiểu thấu.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là người nhà họ Phó hay là người ngoài, tất cả đều cho rằng anh hai mới là người ưu tú nhất.
Cuối cùng, anh ta vẫn dẫn Đồng Kỳ Anh chuyển nhà.
Có điều bọn họ cũng không chuyển đến chỗ khác mà chỉ chuyển từ tầng cao nhất, xa hoa nhất đến phòng đơn tiện nghi nhất ở tầng một của chung cư.
Căn phòng bây giờ mà bọn họ ở, có thể nói vừa vào cửa đã nhìn thấy phòng ngủ.
Chỉ có một bếp một nhà vệ sinh và một ban công. Không có phòng khách, không có phòng ăn, càng đừng nói đến những khu vực chính và phụ.
Có thể nói số tầng của chung cư Địa Trí chính là cách chứng minh thân phận của chủ hộ, càng có tiền sẽ ở tầng càng cao.
Giờ phút này Đồng Kỳ Anh cũng đã hiểu rõ, lúc trước vì sao anh trai Nặc Lâm Dương và chị dâu Đường Vãn Kiều muốn được ở tầng cao.Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Cách sắp xếp căn hộ tầng cao của chung cư Địa Trí thật sự quá tốt so với các căn hộ ở tầng một.
“Sau này em ngủ trên giường, tôi ngủ ở ghế sô pha.” Phó Quân Bác mỉm cười nói.
Đồng Kỳ Anh không ngại khi phải ở căn phòng này, nhưng ngược lại cô xấu hổ đứng trước mặt Phó Quân Bác và nói: “Hai chúng ta đã là vợ chồng… Cho nên…”
Ngủ chung không có gì không ổn…’