Chương 760: Không thể không đi xem mắt
Tống Vân Thùy gật đầu đồng ý.
Anh Trần mấp máy môi, dang hai tay hỏi: “Cô Tống, nếu hai chúng ta xem mắt thành công, tức là cô nguyện ý kết hôn với tôi, vậy cô có đồng ý ăn cơm trước kẻng với tôi không?”
“Không đồng ý” Tống Vân Thùy trả lời, biểu cảm không hề thay đổi.
Anh Trần lại hỏi tiếp: “Sau khi kết hôn, cô tính toán khi nào có con?”
“Lúc bốn mươi tuổi” Giờ phút này Tống Vân Thùy chỉ trả lời như cái máy được lập trình sẵn.
Sắc mặt anh Trần chợt trở nên hơi khó coi, anh ta nói thẳng: “Độ tuổi sinh sản tốt nhất của người phụ nữ là từ hai mươi lăm tới ba mươi tuổi. Sinh con quá muộn sẽ không tốt cho cơ thể của cô đâu.”
“Cảm ơn lời nhắc nhở hữu nghị của anh” Tống Vân Thùy lễ phép cười.
“Vậy, sau khi kết hôn, cô lỡ mang thai đứa nhỏ của chúng ta trước bốn mươi, vậy cô có phá thai không?” Anh Trần lại hỏi.
Tống Vân Thùy quả quyết trả lời:”Sẽ không”
“Vậy, sau khi sinh đứa nhỏ, cô có nguyện ý ở nhà làm nội trợ không? Anh Trần lại hỏi tiếp.
Tống Vân Thùy vẫn trả lời dứt khoát như trước: “Không!”
“Được rồi, tôi đã hỏi xong, tới lượt cô” Lúc này mặt mày anh Trần phải nói là cực kỳ khó coi.
Tống Vân Thùy hiểu ý cười: “Cảm ơn anh Trần đã rộng lượng nhượng lại quyền lựa chọn cho tôi, nếu anh cảm thấy hai người chúng ta không hợp, vậy tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báu của anh Trần nữa”
“Cảm ơn” Anh Trần gật đầu, lập tức đứng dậy bước về phía quầy thu ngân.
Mà lúc này phục vụ mới bưng hai ly nước lọc tới. Nhìn thấy chỉ còn lại một mình Tống Vân Thùy ngồi đó, nhân viên phục vụ hoang mang nhưng vẫn bước lại gần, đặt ly nước xuống trước mặt Tống Vân Thùy. Tống Vân Thùy nói tiếng “Cảm ơn” rồi nâng ly nước lên nhấp một ngụm. Lại xem mắt thất bại…
Tống Vân Thùy nhắn cho mẹ cô ấy: Mẹ, con và anh ta không hợp, anh ta bỏ đi rồi.
Sau khi rời khỏi quán trà, trên đường lái xe về, gương mặt Tống Vân Thùy có hơi hoảng hốt. Tựa như quay ngược về ba năm trước, chỉ một câu “Chúng ta không hợp” của bạn trai cũ, mối tình ba năm của cả hai tức khắc kết thúc.
Một lần ba năm trôi qua, rồi lại thêm ba năm nữa.
Cô ấy giờ đã hai mươi bốn tuổi, nhìn thì trẻ đấy, nhưng thật ra lại không. Mẹ cô ấy luôn miệng cän nhẵn, con gái qua tuổi hai mươi lăm sẽ không được lựa chọn nữa, đàn ông tốt đều bị mấy cô xinh đẹp trẻ trung “hốt” đi mất rồi.
Tống Vân Thùy cười khổ.
Một tiếng “Rầm” vang lên, xe ngừng lại bất thình lình.
Tống Vân Thùy hoàn hồn, cô ấy nhận ra xe của mình đã tông vào đuôi chiếc xe phía trước, mà đèn giao thông ở ngã tư trước mặt đã chuyển sang màu đỏ rồi. Chiếc xe đi đằng trước là xe quân dụng, từ ghế phó lái bước xuống một người đàn ông mặc quân trang, anh ấy bước lại gần cửa xe cạnh ghế lái của cô ấy, tay gõ gõ lên tấm kiếng cửa sổ.
Tống Vân Thùy kéo cửa sổ xe xuống, ra vẻ ân hận, nói: “Vô cùng xin lỗi! Là tôi bất cẩn đụng trúng xe anh. Có thể giải quyết riêng không? Tôi có việc gấp, không thể chờ cảnh sát tới xử lý được”
“Vậy chúng ta chạy xe tới con đường nhỏ phía trước để thương lượng đi!” Người đàn ông ôn hòa hỏi.
Tống Vân Thùy gật đầu đồng ý, người đàn ông lập tức quay gót đi về lại ghế lái. Đèn xanh sáng lên, Tống Vân Thùy lái xe đi theo sau chiếc xe việt dã quân dụng kia. Cả hai cùng băng qua ngã tư, rồi tấp xe vào lề đường. Sau khi Tống Vân Thùy đậu xe xong mới bước xuống xe, cô ấy bước tới quan sát phần đuôi xe của đối phương, rồi lại nhìn phần đầu xe của mình. Sau khi xác nhận cả hai chỉ đụng nhẹ trầy sơn, trong lòng cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc bấy giờ, cánh cửa bên phía phó lái và tài xế đồng loạt mở ra, hai người đàn ông mặc quân trang bước xuống.
“Xin lỗi, xin lỗi rất nhiều, gây thêm phiền phức cho hai anh rồi. Các anh xem thử tôi nên bồi thường cho hai anh bao nhiêu?” Tống Vân Thùy khom lưng cúi đầu, xin lỗi một cách đầy thành khẩn.
“Cô là… cô Tống?” Tận khi một giọng nam quen thuộc truyền tới từ phía đỉnh đầu, Tống Vân Thùy mới đứng thẳng người lên, sau khi chăm chú nhìn một hồi, cô ấy ngây ngẩn cả người. Đó là “anh lính” tối qua đi xem mắt với cô ấy đây mà!
“Thì ra hai người quen biết nhau! Nếu là bạn bè, vậy không cần bồi thường! Tự chúng tôi trả tiền túi được, quét lớp sơn mới là xong rồi” Người đàn ông ngồi ghế phó lái vô cùng hào phóng trả lời.
Khóe miệng Lãnh Diệc Phàm khế nhếch, hiền hòa nói: “Ừ, là bạn bè”
Tống Vân Thùy chỉ có thể nở nụ cười thẹn thùng. Ngày hôm qua cô ấy còn chê tiền lương của anh ấy quá thấp, không ngờ hôm nay Lãnh Diệc Phàm vẫn nói đỡ cho cô ấy, làm cô ấy không biết phải đáp lời thế nào.
“Cô Tống là đang vội ra sân bay đúng không? Vậy cô cứ đi trước đi! Chiếc xe này cứ để chúng tôi tự xử lý là được” Lãnh Diệc Phàm phóng khoáng nói.
Tống Vân Thùy cúi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh nhiều!”
“Không sao, cô cứ đi trước đi!” Lãnh Diệc Phàm phủi tay.
Sau khi Tống Vân Thùy ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông đúng bên cạnh Lãnh Diệc Phàm một cái, lịch sự gật đầu rồi xoay người leo lên xe mình, lái xe rời đi.