*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dừng tay”
Mắt nhìn thấy cái bạt tai sắp hạ xuống của Lý Dạ Lạc, Đồng Kỳ Anh sợ đến nhắm mắt lại.
Ai biết được một bàn tay to mạnh mẽ khác bắt lấy cổ tay của Quý Dạ Lạc dễ như bỡn, chặn cái tát của anh ta giữa không trung.
Con mắt đen láy sâu sắc, đôi môi nhạt của Phó Quân Tiêu hé mở lạnh nhạt nói: “Bỏ cô ấy ra”
Lý Dạ Lạc ngẩn ra, hai mắt nhìn lên, sửng sốt khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Phó Quân Tiêu và cảm thấy vô cùng sợ hãi không sao nói rõ được.
“Anh, anh là ai? Sao dám quản việc của tôi?”
Lý Dạ Lạc nuốt nước miếng, khí thế hung hăng càn quấy trước mặt Phó Quân Tiêu trở nên vô cùng sợ hãi rụt rè.
Con mắt đen láy của Phó Quân Tiêu híp lại, tâm mắt hẹp dài, đôi mỏng, lạnh nhạt cười: “Hả?”
Con ngươi của Lý Dạ Lạc co rút lại, như con chuột có tật giật mình thả tay Đông Kỳ Anh ra.
Phó Quân Tiêu nhìn thấy Lý Dạ Lạc buông Đông Kỳ Anh ra thit cũng buông tay anh ta ra.
Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội đó tránh ra xa Lý Dạ Lạc.
Trong lòng Lý Dạ Lạc tất nhiên có chút không can tâm nhấc chân đá lên người Phó Quân Tiêu.
Mà Phó Quân Tiêu là người từng luyện võ, chút công phu mèo quào này của Lý Dạ Lạc không là gì ở trong mắt của anh.
Đồng Kỳ Anh hoảng sợ kêu lên một tiếng: “Cẩn thận”
Phó Quân Tiêu nhanh tay nhanh mắt hoàn toàn làm cho Lý Dạ Lạc trở tay không kịp, khó lòng phòng bị bắt lấy chân của Lý Dạ Lạc lãy vai quật ngã.
“Aaa”
Lý Dạ Lạc sau bị đánh ngã năm trên mặt đất đau đến nỗi lăn đi lăn lại.
Anh ta vô thức lăn tới dưới chân của Đông Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh vội vàng nấp sau lưng Phó Quân Tiêu như phản xạ có điều kiện.
"Anh, anh...' Lý Dạ Lạc đau đến khóc không ra nước mắt năm trên mặt đất.
“Cút!”
Phó Quân Tiêu chau mày quát lớn.
Lý Dạ Lạc phải đứng dậy khỏi mặt đất, vừa xoa xoa mông của bản thân mình, vừa chỉ vào mũi Phó Quân Tiêu mắng: "Tiểu tử, anh cứ chờ đó cho bổn thiếu”
“Còn không cút đi?”
Đôi mắt Phó Quân Tiêu hơi trâm xuống.
Lý Dạ Lạc nhìn thấy khuôn mặt âm tình bất định của người đàn ông này như muốn rút xương của anh ta ra, Lý Dạ Lạc sợ đến mức bò ra lối vào thang máy đẳng kia để trốn thoát.
Trong nháy mắt hành lang yên lặng xuống.
Đây là lối đi an toàn của "Dạ Hoặc", bên ngoài ôn ào nhưng yên tĩnh hơn ở đây dường như là hai thế giới khác biệt.
Phó Quân Tiêu hơi quay người sang một bên đôi mắt đen láy hơi nheo lại, cúi đâu xuống thờ ơ nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ lông vũ màu trắng nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng bên cạnh.
Chỉ nhìn thấy mái tóc dài trên vai của cô rối tung, trên chiếc cổ trắng ngần có vài sợi lông tơ