*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà môi mỏng cực nóng của người đàn ông kia vô tình lướt qua vành tai như bạch ngọc của cô.
Trong nháy mắt, một loại cảm giác tê dại giống như bị điện giật chạy loạn khắp người Phó Quân Tiêu.
Anh đột nhiên đưa tay vòng qua eo của cô, ngăn cản cô rời đi, tiện thể ôm cô vào trong ngực.
Đồng Kỳ Anh không kịp đẩy người đàn ông trước mặt ra, ai ngờ người đàn ông này lại vội vàng cúi thấp đầu, chuẩn xác hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Mà Đồng Kỳ Anh "ưm...
ưm.."
kháng cự.
Phó Quân Tiêu dùng tay giữ hai tay của Đông Kỳ Anh lại, cũng mạnh mẽ giữ chặt cô khiến cô không thể động đậy.
Bởi vì cái khe hở này thật sự là quá chật, ngay cả cơ hội nhấc chân phản kháng cô cũng không có, chỉ có thể để mặc cho anh cưỡng hôn mình.
Trong nháy mắt mũi của Đồng Kỳ Anh hơi cay cay, lã chã rơi lệ.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô trong lông ngực của mình, khi thân mật, đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy hơi mặn, mới nhận ra mình đã làm cô khóc.
Lý trí của Phó Quân Tiêu cũng bởi vì nước mắt này của người phụ nữ mà bị cưỡng chế quay về.
Lúc này, cả người anh ta đều bối rối.
Đồng Kỳ Anh giơ tay hung hăng tát lên gò má của người đàn ông, nhưng bởi vì nơi này quá nhỏ, cùi chỏ của cô cũng bị đập vào bức tường xi-măng phía sau mà đổ máu.
Phó Quân Tiêu giật mình nhìn chăm chú người phụ nữ đeo mặt nạ mắt trước mặt mình, trong lòng thâm gọi "Hoài Lan”
.
Nhưng mà, cô không phải "Hoài Lan" của anh, cô chỉ là một cô ca sĩ hát ở "Dạ Mi”
mà thôi.
Đồng Kỳ Anh căn môi dưới, phân hận trừng người đàn ông trước mặt, hai tay kéo vạt áo lại, bước ra khỏi khe hở, sau khi ra ngoài, cô tức giận lau sạch hơi thở của anh trên môi, hốt hoảng rời đi.
Lúc này xem như là cô đã nhìn rõ rồi! Người đàn ông này chính là một tên yêu râu xanh, chính là đồ háo sắc! Cô chắc chắn anh không nhận ra cô, vậy mà anh vẫn làm ra những chuyện vô lễ đối với cô, điêu này cho thấy cái gì? Đồng Kỳ Anh khóc chạy về nhà, chạy vào trong phòng vệ sinh, sau khi cởi quần áo ra, đứng dưới vòi hoa sen tắm, chà xát cơ thể của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cô cảm thấy mình càng ngày càng không xứng với Quân Bác.
Làm việc tại nơi như “Dạ Mi”
, dù là bán nghệ không bán thân, kiếm được cũng nhiều, nhưng lại khó đảm bảo an toàn của mình.
Một bên khác, Phó Quân Tiêu trở lại xe của mình, cũng hung hăng tát mình một cái Sao anh lại trở thành loại người cặn bã thế này chứ? Vị hôn thê "Hoài Lan" của anh đang ở Hàn Quốc, vậy mà trong thời gian "Hoài Lan" của anh ở đó, anh lại đi tìm ca sĩ ở "Dạ MỊ'! Rõ ràng anh không phải loại đàn ông đó...
Rõ ràng đã từng có nhiều phụ nữ có ý định đen tối với anh như vậy, cho dù là dạng phụ nữ vô cùng xinh đẹp quyến rũ cởi hết quần áo đưa đến trước mặt anh, anh cũng đều có thể làm như không thấy, chỉ lo thân mình.
Nhưng hôm nay, anh lại muốn chiếm người phụ nữ "Tạ Liên" kia thành của riêng.
Vì cái gì? Khi anh ta hôn cô, cái loại cảm giác này, tựa như là đang hôn “Hoài Lan" vậy? Không sai, hơi thở trên người cô, cùng với cảm giác mềm mại kia, lại giống "Hoài Lan" như đúc.
Không lẽ, cô chính là "Hoài Lan" sao? Không!
- -------------------