Chương 934: Máu của cô ấy có thể chữa khỏi bệnh
“Bà…” Tân Sơ Hạ muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu thành tâm của Tống Thiên Thanh, rốt cuộc vẫn mềm lòng.
Cô ta không nói đồng ý, nhưng cũng không nói không đồng ý.
Tân Sơ Hạ cảm thấy mình không thể chịu nổi phần “đại lễ” này của Tống Thiên Thanh, vì vậy chỉ quay người rời đi mà không nói một lời.
Tống Thiên Thanh nhìn Tân Sơ Hạ rời đi, cứng đờ người đứng dậy khỏi mặt đất.
Bà ta biết lòng dạ của cô bé Sơ Hạ này không xấu.
Những gì bà ta có thể làm cho con gái mình, cũng chỉ có những việc này.
Trên lầu, Tân Sơ Hạ vừa đi ra khỏi hành lang, trong lúc vô tình nhìn thấy bố mình là Tân Vũ Bảo đi ra từ cửa phòng Tống Vân Thùy, hơn nữa trên tay bố còn đang cầm một ống tiêm màu bạc đặc chế.
Tân Sơ Hạ kinh hãi trợn to hai mắt, vội vàng trốn vào trong góc.
Ở đăng kia, Tân Vũ Bảo dường như vẫn chưa phát hiện ra Tân Sơ Hạ, bình tĩnh trở về phòng của chính mình.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tân Sơ Hạ mới rón ra rón rén trở về phòng ngủ của mình.
Nằm ở trên giường, Tân Sơ Hạ có hơi trằn trọc không ngủ được.
Rốt cuộc bố cô ta đã làm gì Tống Vân Thùy?
Ngày hôm sau.
Biệt thự nhà họ Phó.
Buổi sáng, sau khi Phó Diệc Phàm thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng, một người hầu gái đã chạy đến trước mặt anh, hai tay dâng lên cho anh một chiếc bông tai tua rua màu tím nhạt.
“Cậu chủ, tôi tìm thấy thứ này khi dọn phòng sáng nay. Có lẽ là hôm qua quý cô kia vô tình đánh rơi” Người giúp việc cung kính nói.
“Cô ta đâu?” Bấy giờ Phó Diệc Phàm mới nhớ lại cô gái đêm qua.
Tối hôm qua, sau khi ăn tối với Tống Vân Thùy, anh đã nhờ tài xế La Khiếu Đình đưa Tống Vân Thùy về nhà, còn bản thân anh đã hẹn một vài người bạn tốt chơi bi-a cả đêm.
Khi trở lại biệt thự, trời đã rất khuya, nên anh vừa tắm rửa xong thì ngủ thiếp đi.
Sau đó người hầu gái hồi đáp: “Sau khi cậu rời đi không bao lâu, quý cô kia cũng rời đi.”
“Được, tôi biết rồi, cô đi làm việc đi!” Phó Diệc Phàm cầm lấy bông tai tua rua trên tay cô hầu gái rồi nhìn một lúc, thản nhiên nói.
“Vâng!” Cô hầu gái cúi người lui xuống.
Phó Diệc Phàm quan sát chiếc bông tai, chỉ thấy rằng bông tai được khảm bằng kim cương màu tím, những chiếc tua rua được làm bằng bạch kim, đánh bóng tinh xảo và mạ vàng tím. Chiếc bông tai tua này có giá trị rất xa xỉ.
Thấy vậy, Phó Diệc Phàm khế cau mày, lâm vào trầm tư.
Bên kia.
Sau khi Tân Sơ Hạ thức dậy vào buổi sáng, vẫn không thấy bóng dáng Tống Vân Thùy đâu, chỉ nghe Tống Thiên Thanh nói rằng Tống Vân Thùy đã lên máy bay rồi.
Sau khi Tân Vũ Bảo ăn sáng xong thì lập tức đi ra ngoài.
Ngoài những người giúp việc trong nhà, trong nhà chỉ còn lại hai người là Tân Sơ Hạ và Tống Thiên Thanh.
Tống Thiên Thanh thỉnh thoảng tỏ ra rất xum soe với Tân Sơ Hạ, hỏi han ân cần rất nhiều.
“Sơ Hạ, dì có đặt may một bộ quần áo cho con, hai ngày nữa sẽ giao đến đây”
“Sơ Hạ, nếu con thiếu tiền thì chỗ dì có này, con cứ nói với dì là được”
“Sơ Hạ…”
“Được rồi, bà đừng nói nữa! Tôi không có hứng thú với người đàn ông của con gái bà!” Tân Sơ Hạ không kiên nhẫn thét lên với Tống Thiên Thanh.
Tống Thiên Thanh lập tức biết điều ngậm miệng lại.
Tân Sơ Hạ đứng dậy đi vào phòng bếp, đóng gói một phần đồ ăn sáng trong phòng bếp, không chào hỏi Tống Thiên Thanh mà đi luôn ra ngoài.
Sau khi xác nhận rằng mình không bị theo dõi, cô ta trở về nơi ở của mình.
Đến cửa nhà, Tân Sơ Hạ bấm chuông, thấy hồi lâu không có người ra mở cửa, trong lòng bắt đầu nơm nớp lo lắng không biết Viêm Ái Linh có bị người ta bắt đi lần nữa hay không.
May mắn thay, lúc này đã có người ra mở cửa cho cô ta.
Viêm Ái Linh thấy Tân Sơ Hạ đã an toàn trở về, không khỏi ôm Tân Sơ Hạ một cái thật chặt: “Sơ Hạ, cô không có việc gì đúng là tốt quá!”
“Điện hạ, cô có ở nhà cũng thật quá tốt, tôi thật sự sợ bọn họ lại tìm được cô rồi mang cô đi!” Tân Sơ Hạ vui mừng nói.
Viêm Ái Linh cười nói đùa: “Tôi thông minh như vậy, bọn họ bắt được tôi mới là lạ đấy!”
Hai người vừa nói vừa cười, sau khi vào nhà cùng nhau, Tân Sơ Hạ nhanh chóng đóng cửa lại, kéo Viêm Ái Linh đi đến bàn, sau đó mang bữa sáng ra.
“Cô ăn sáng trước đi! Vừa ăn vừa nói chuyện!” Sau khi đưa bữa sáng tới trước mặt Viêm Ái Linh, Tân Sơ Hạ đột nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn Viêm Ái Linh cực kỳ nghiêm túc, hỏi: “Bây giờ, thế nào thì cô cũng phải nói cho tôi biết lý do cho việc cô trốn chạy rồi phải không?”
Giờ phút này, Viêm Ái Linh ảm đạm nhíu mày, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Mẫu hậu tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng.”
“Vậy thì ông ngoại tôi nói như thế nào?” Tân Sơ Hạ cũng trở nên lo lắng, ông ngoại của cô là ngự y của Hoàng tộc.
Viêm Ái Linh tiếp tục: “Chúng tôi nhận được tin rằng có một cô gái tên là “Mộc Miên” ở nước Z. Máu của cô ấy có thể chữa khỏi bệnh của mẫu hậu tôi.”
“Máu? Có thể chữa khỏi?” Tân Sơ Hạ nhất thời có hơi khó tin nhìn Viêm Ái Linh.
“Đúng! Cô gái tên là “Mộc Miên”, cô ấy đã dùng máu của chính mình để cứu người” Viêm Ái Linh nghiêm túc nói.