Chương 942: Cô phải quan tâm chuyện này
“Tôi nói này cô có thể nào đừng có mỗi lần tôi vừa về là đã chất vấn tôi có bắt nạt mẹ cô hay không? Không có việc gì thì tôi ăn hiếp mẹ cô làm gì? Tôi rảnh đến phát khùng hay sao? Hơn nữa, mẹ cô dễ để cho tôi bắt nạt đến thế à?” Tân Sơ Hạ không chịu được trừng mắt với Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy thật sự mẫn cảm quá.
“Thế cô quay về là có ý gì?” Tống Vân Thùy tức giận hỏi.
Tân Sơ Hạ suýt thì bị những lời này làm cho buồn cười đến mức tức ngực: “Tống Vân Thùy, cô có lầm không? Đây cũng là nhà của tôi đấy.
Tôi muốn về thì về, không về thì thôi. Còn có ý gì khác sao?”
“Dù sao, tất cả “em gái” trên đời này cũng chả có ai là tốt đẹp cả”
Tống Vân Thùy dứt lời rồi đi ngay.
Tân Sơ Hạ vội nhảy xuống khỏi xích đu, vừa định mắng Tống Vân Thùy, cuối cùng vừa nói một chữ “Cô’ thì lại thôi không nói nữa.
Bỏ đi, không so đo với cô ta làm gì.
Huống hồ, kể từ khi họ hợp lại làm một gia đình, cô với Tống Vân Thùy chẳng có ngày nào là không cãi nhau.
Tức thì tức, nhưng cô vẫn không quên mục đích trở về ban đầu của mình.
Tân Sơ Hạ vội vàng đuổi theo Tống Vân Thùy, chặn đường cô ta: “Lúc đi ngủ buổi tối cô không khóa trái cửa phòng sao?”
“Cô có ý gì?’ Tống Vân Thùy hơi nhíu mày.
Tân Sơ Hạ nói như đùa: “Tôi khuyên cô nên khóa trái cửa phòng khi đi ngủ, nếu không lỡ có hôm cô chọc giận tôi, tôi sẽ lẻn vào trong đánh cô chơi đó.”
“Thế à? Cô dám đến đánh tôi sao, tôi đợi cô đó. Đến lúc đánh không thăng được tôi, nhớ chuẩn bị nhiều giấy ăn vào.” Tống Vân Thùy bỏ tay.
của Tân Sơ Hạ ra, kiêu ngạo về phòng mình.
“Tôi đánh không lại cô ư? Cô…”
Tân Sơ Hạ chống nạnh tức giận, thâm nghĩ: Đúng là đồ không biết phân biệt tốt xấu.
Bỏ đi, nếu như cô với Tống Vân Thùy đánh nhau, chắc chắn là cô không đánh lại được Tống Vân Thùy.
Dù sao người ta cũng là cơ trưởng.
Nhưng mà…
Làm sao bây giờ?
Hai mẹ con này, cô có nên quan tâm họ hay không?
Tân Sơ Hạ ảo não gãi đầu.
Vừa khéo, trong đầu Tân Sơ Hạ nảy ra một ý.
Chính là đi tìm Phó Diệc Phàm!
Tuy nhiên, cô chưa kịp thực hiện ý tưởng đó thì ngay hôm sau đã bị Tân Vũ Bảo tóm ngay tại trận.
Vẫn ngay trước cửa phòng làm việc của cô, ngay trong giờ làm, Tân Vũ Bảo lại chủ động tìm đến cửa.
Trong phòng nghỉ.
“Sơ Hạ, nếu mày còn nhúng tay vào chuyện này thì đừng trách tao tống cổ mày đi!” Tân Vũ Bảo hùng hổ nói.
Tân Sơ Hạ đơ một chút, sau khi phản ứng lại, cô nhìn Tân Vũ Bảo với vẻ mặt không thể tin nổi: “Bố, bố đặt máy nghe lén ở nhà!”
“Nếu còn để cho tao nghe thấy mày bóng gió gì sau lưng Vân Thùy, tao tống mày đi ngày lập tức!”
“Bố, bố ngang ngược đến thế cơ à! Bố muốn làm thí nghiệm, trong phòng thí nghiệm có nhiều động vật nhỏ thế vẫn không đủ cho bố dùng sao?”
“Tao đang làm “huyết giải dược”!” Tân Vũ Bảo nhíu mày.
Tân Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Tân Vũ Bảo: “Bố, bố làm “huyết giải dược”
làm gì?”
Trong giây lát, Tân Sơ Hạ chợt nghĩ đến mục đích công chúa điện hạ Viêm Ái Linh đến nơi này.
“Bố, chẳng lẽ là lệnh bí mật của Viêm Phù gửi cho bố?” Tân Sơ Hạ hỏi tiếp.
Tân Vũ Bảo bị hỏi một đẳng trả lời một nẻo: “Sơ Hạ, mục đích của bố, bố đã nói cho con rồi. Nếu con còn làm hỏng chuyện lần nữa thì đừng có trách bố ác!”
“Không phải! Bố, bố muốn “huyết giải dược” để làm gì? Hơn nữa, cho dù bố có thể nghiên cứu tạo ra “huyết giải dược” thật, đến lúc đấy sẽ có rất nhiều người có ý xấu. Con từng nghe ông ngoại nói rồi, một khi “huyết giải dược” được chế tạo thành công, sẽ có rất nhiều công ty dược phẩm sinh hóa muốn cướp nó. Thậm chí còn có thể gây ra chiến tranh. Vì vậy nên Viêm Phù mới đóng cửa, không phải thế sao?” Tân Sơ Hạ tiến lên từng bước, muốn dùng sức mình thuyết phục bố mình từ bỏ.
Tân Vũ Bảo đột nhiên nghiêm túc trừng mắt với Tân Sơ Hạ: “Sơ Hạ, những chuyện mà con đã biết, bố hi vọng con không nói với người khác một chữ nào, tránh cho hai bố con ta gặp phải họa diệt thân”
“Bố, bố biết những thứ này mang đến họa diệt thân thì bố đừng có làm nữa. Với cả con thấy cô Tống thật lòng với bố mà. Bố đã phụ lòng mẹ con rồi, giờ bố lại lợi dụng thêm một người phụ nữ yêu bố nữa, hình như hơi quá đáng đấy bố?” Tân Sơ Hạ tận tình khuyên bố.
Bỗng nhiên Tân Vũ Bảo nổi giận nói: “Cái con nhóc thối mày thì biết gì? Không có “huyết giải dược” thì mày…”
Nói được một nửa, Tân Vũ Bảo lại thôi không nói nữa.
“Con làm sao?” Tân Sơ Hạ hoang mang nhìn Tân Vũ Bảo.
Tân Vũ Bảo hít thật sâu, bình tĩnh lại rồi quay lưng đi.
Tân Sơ Hạ nhìn bố mình với vẻ mặt khó tin, lòng rối như tơ vò.
Cô cảm giác rằng chuyện này không thể cho qua đơn giản thế được.
Tân Sơ Hạ bàn giao một số công việc cho người phụ trách xong thì ra ngoài một mình.
Tòa nhà công ty Vân Hàng.
Tân Sơ Hạ khoa tay múa chân với cô gái ở quầy lễ tân: “Tôi tìm chủ tịch Phó Diệc Phàm”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!