Chương 947: Tất nhiên là coi trọng cô ta
“Từ khi tôi sinh ra, mỗi bước đi đều đã được trải sẵn, hơn nữa còn rất thuận lợi trôi chảy, cô nghĩ tôi có thể không rảnh ư?” Đột nhiên, Phó Diệc Phàm hàm ý sâu xa cười lạnh.
Tống Vân Thùy quay đầu nhìn Phó Diệc Phàm, lần đầu tiên nhìn người đàn ông này từ khoảng cách gần như vậy mới phát hiện anh ấy đẹp trai không thể miêu tả được bằng lời.
Chỉ là bây giờ, chắc là anh ấy đang gặp chuyện buồn gì đó.
“Như vậy không phải tốt lắm à? Thuận buồm xuôi gió, không buồn không lo” Tống Vân Thùy nói xong nhấp một ngụm đồ uống trong ly.
Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Đúng là không buồn không lo.”
Tống Vân Thùy luôn cảm thấy trong lời nói của anh lộ ra một tầng ý tứ khác, nhưng cô ta không đoán ra được.
Chỉ là, bây giờ xem ra, Tống Vân Thùy cảm thấy Phó Diệc Phàm cũng không khác gì mấy con cháu nhà giàu đời thứ hai cả.
Ăn nhậu chơi bời, nhàn nhã tự do.
Tân Sơ Hạ mang thai, Phó Diệc Phàm vẫn còn ở đây chơi bời với bạn bè, chẳng có chút tinh thần trách nhiệm với gia đình gì cả.
Người đàn ông như vậy, đúng thật là.
Tống Vân Thùy đứng dậy, mỉm cư: nhà sớm thì tốt hơn”
: “Anh Phó, tôi khuyên anh nên về Phó Diệc Phàm ngước mắt nhìn Tống Vân Thùy không hiểu, cô ta chẳng phải là gì của anh, quản anh về sớm hay không về sớm làm gì?
Tống Vân Thùy không trả lời Phó Diệc Phàm mà mang theo thái độ kiêu ngạo đi về phía bạn mình.
“Phi Ưng, tiến triển thế nào rồi?” Bên tai truyền đến câu hỏi của một người đàn ông trung niên.
Phó Diệc Phàm giơ tay lên, giải vờ bình thản gãi tai, đầu ngón tay gõ vào một mảnh kim loại trong lỗ tai theo nhịp điệu.
Tân suất tiết tấu nhịp gõ có ý là: Tôi đã kết bạn với người thừa kế của tập đoàn Tào thị – Tào Quốc Chiến, đang tiến triển rất thuận lợi.
“Tốt lắm, trước tiên cậu phải đạt được sự tin tưởng của Tào Quốc Chiến, đợi mệnh lệnh tiếp theo.” Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, tuyến liên lạc nội bộ cũng bị cắt đứt.
Phó Diệc Phàm đổi tư thế ngồi, điềm nhiên như không bưng chiếc ly đế cao lên trước mặt giả vờ đang uống rượu.
Bên này, Tống Vân Thùy đã chơi mệt, lúc đi ra cửa định về sớm, người thanh niên vừa mời cô ta sang đánh bi-a lại chủ động đón cô ta.
“Người đẹp, vừa nãy cảm ơn em thắng Phó Diệc Phàm giúp tôi, chúng ta kết bạn được không? Tôi tên là Tào Quốc Chiến” Tào Quốc.
Chiến rất có lễ phép đưa tay ra hướng về phía Tống Vân Thùy.
Tống Vân Thùy tao nhã cầm lại: “Tôi là Tống Vân Thùy”
“Không tồi, một cái tên vừa đẹp vừa êm tai.” Tào Quốc Chiến mỉm cười nói, hơi dừng lại rồi hỏi “Cô Tống không định chơi tiếp à?”
“Đúng vậy, cũng muộn rồi, tôi có thói quen ngủ sớm dưỡng sắc”
Tống Vân Thùy thu tay lại, mỉm cười gật đầu.
Tào Quốc Chiến hứng thú cố tình miết miết lòng bàn tay, tiếp lời: “Để tôi đưa cô Tống về nhé?”
“Không cần, tôi tự lái xe đến” Tống Vân Thùy lạnh nhạt từ chối.
Tào Quốc Chiến mất hứng sờ mũi, cười gượng gạo: “Vậy thì cô Tống đi cẩn thận”
Tống Vân Thùy hơi gật đầu, sau đó chào mấy người bạn của mình ồi rời đi.
Sau khi Tào Quốc Chiến bị Tống Vân Thùy tạt nước lạnh thì cầm một chai rượu cocktail, đi về phía Phó Diệc Phàm đang ngồi trên ghế sofa.
“Này Diệc Phàm, cô Tống kia đúng thật là nhân viên của anh à?” Tào Quốc Chiến cầm bình rượu chạm vào ly đế cao trong tay Phó Diệc Phàm, hứng thú hỏi.
Phó Diệc Phàm vừa lắc rượu bên trong ly đế cao vừa lạnh nhạt trả lời: “Đúng! Cô ta là cơ trưởng.”
“Lái máy bay?” Tào Quốc Chiến nhíu mày.
Phó Diệc Phàm gật đầu cười nhạt.
Ánh mắt Tào Quốc Chiến lập tức lộ ra vui sướng: “Rất được đấy!
Vừa xinh đẹp lại có khí chất, hơn nữa còn lái máy bay!”
“Sao thế? Anh có hứng thú với cô ta?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Tào Quốc Chiến nhếch miệng cười, không nhịn được võ vai Phó Diệc Phàm: “Bị anh nhìn ra rồi?”
“Ông cố của tôi cũng rất thích cô ta.” Phó Diệc Phàm nhấp một ngụm rượu trong ly, ung dung nói.
Nụ cười trên mặt Tào Quốc Chiến dần ngưng lại: “Sao nào? Người phụ nữ anh em tôi đây coi trọng đã bị ông cố của anh chấm trước rồi?”
Phó Diệc Phàm chỉ cười không nói.
Tào Quốc Chiến khoa chân múa tay: “Này! Hai chúng ta bây giờ như anh em tốt hận gặp nhau quá muộn, anh nhường cô gái kia cho tôi đi”
“Anh không thiếu phụ nữ, cớ gì phải vì một cô lái máy bay mà làm tổn thương đến tình anh em giữa chúng ta?” Phó Diệc Phàm hơi nhướng đôi mày kiếm.
Tào Quốc Chiến hơi nheo mắt lại, cười dâm: “Một câu thôi, anh có nhường không?”
“Không nhường” Phó Diệc Phàm trả lời không suy nghĩ.
Tào Quốc Chiến cảm thấy mất mặt, không vui nói: “Anh biết tôi là người hiếu thắng mà, anh càng không cho tôi càng để ý”
Vẻ mặt Phó Diệc Phàm lập tức lạnh đi vài phần.
Tào Quốc Chiến thấy vậy bèn cười trêu ghẹo: “Quên đi, nếu cô ta là người phụ nữ của anh thì tôi sẽ không tranh với anh. Con gái lái máy bay cũng không chỉ có một mình cô ta, cùng lắm thì tôi tìm một cô lái máy bay khác. Dù không biết lái “máy bay” cũng chẳng sao cả, biết cưỡi “máy bay” là được rồi!”