Chương 963: Anh không có khả năng
Phó Hoäng Khôn sửng sốt một hồi, khó có thể tin mà nhìn Phó Diệc Phàm, hỏi lại: “Tân Vũ Bảo cho Vân Thùy uống thuốc sao? Thuốc gì?”
“Ông cố không biết gì sao?” Phó Diệc Phàm ngừng lại một chút, hàng lông mày kiếm cau lại: “Cháu cũng không biết thuốc gì cho nên mới hỏi ông cố”
Dù gì thì anh cũng đã nghe nói rằng sau khi Tân Vũ Bảo cho bố uống thuốc thì mới sinh con được.
Mà ngày ấy, Tân Sơ Hạ lại nói với anh, nếu anh kết hôn với Tống Vân Thùy thì có thể sinh được một Mộc Miên có ‘thể chất’ đặc biệt thứ hai.
Cho nên anh đã đặt ra một câu hỏi dựa vào suy đoán của mình theo chuyện này rồi cố tình tới đây để lấy thông tin từ ông cố.
Anh cho rằng ông cố cũng tham dự vào chuyện Tân Vũ Bảo muốn tác hợp cho anh và Tống Vân Thùy.
Nói cách khác, anh cho rằng ông cố cũng biết rõ chuyện này.
Phó Hoằng Khôn cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, thân già nhưng tâm không già, đứa chất trai này lại còn nghi ngờ ngược lại mình nhưng ông ấy vẫn không tức giận.
Ít nhất là suy nghĩ của đứa chắt trai này của ông ấy rất kỹ càng tỉ mi, có thể thay đổi một vài chuyện.
Phó Hoằng Khôn lại cầm lấy chiếc bút lông tiếp tục vẽ tranh, mặc dù giọng nói đã già nua nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Đừng tưởng là lão già này không nhìn thấu cái suy nghĩ đấy của cháu.
“Ông cố không cảm thấy Tân Vũ Bảo có vấn đề sao?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Phó Hoằng Khôn bắt đầu vẽ râu rồng, trả lời bằng giọng điệu trầm ổn: “Cho dù có vấn đề thì sao chứ? Nhà họ Phó chúng ta không phải kẻ ông ta muốn là có thể để yên cho ông ta bày mưu tính kế”
“Cháu hiểu rồi” Phó Diệc Phàm gật đầu: “Vậy cháu không làm phiền ông cố vẽ tranh nữa”
Ngay lúc Phó Diệc Phàm định đi ra ngoài, Phó Hoằng Khôn lại lên tiếng: “Diệc Phàm, ông cố hy vọng cháu cưới Vân Thùy chỉ bởi vì cô nhóc Vân Thùy này rất ưu tú chứ ông cố cũng không có ý gì khác”
“Cháu hiểu rồi ạ” Phó Diệc Phàm khom lưng.
Phó Hoäng Khôn lại nói tiếp: “Thử tiếp nhận Vân Thùy đi!”
“Nếu như…” Phó Diệc Phàm lên tiếng, muốn nói rồi lại thôi.
Đột nhiên anh cảm thấy không cần thiết phải nói nữa.
Nhưng Phó Hoằng Khôn lại đang chờ câu sau của anh.
Phó Diệc Phàm hơi cúi đầu xuống và nói: “Ông cố nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu đi xuống trước”
Hôm sau.
Cổng biệt thự nhà họ Phó.
Phó Diệc Phàm vừa chuẩn bị lên xe thì có một chiếc xe đắt tiền màu đen lại dừng ngay phía trước chắn đường anh.
La Khiếu Đình thấy thế bèn đi qua, định tranh luận phải trái với tài xế của chiếc xe đắt tiền này thì lại có một người đàn ông trung niên chợt bước xuống từ chiếc xe đó.
Phó Diệc Phàm nhìn thấy người đàn ông kia thì lễ phép gọi: “Chú Tân”
Lúc này La Khiếu Đình mới im lặng, rất thức thời đứng sang một bên nhường đường.
“Con gái chú mất tích rồi.” Tân Vũ Bảo bước nhanh tới và nói thẳng vào vấn đề.
Phó Diệc Phàm rất bình tĩnh nói: “Cô ấy không ở đây ạ”
“Hiện tại chú không liên lạc được với bố cháu cho nên chú đành phải tới gặp cháu” Tân Vũ Bảo nhíu mày nói.
Sáng nay, thư ký của Tân Sơ Hạ gọi điện thoại cho ông ta, nói mãi vẫn không liên lạc được với Tân Sơ Hạ, mấy ngày nay cũng không thấy Tân Sơ Hạ đâu khiến thư ký cảm thấy hơi kỳ quái.