*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay truyền đến cảm giác mềm mại khiến cho trong lòng Trịnh Minh Hâm dấy lên một loại dự cảm bất thường.
Mà một giây sau, Lý Tư San thét chói tai, phảng phất như có thể làm rung chuyển cả tòa cao ốc này.
"A...
Cái tên biển thái này! Anh muốn làm gì tôi?" Lý Tư San thẹn quá hóa giận rống to.
Trịnh Minh Hâm xấu hố, vội vàng buông Lý Tư San ra, cũng lui về sau mấy bước.
Lý Tư San dùng hai tay che ngực, hai mắt rưng rưng, hàm răng cắn môi dưới, dáng vẻ như liệt nữ.
Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày, lãnh đạm mở miệng: "Còn không cút thì tôi sẽ gọi bảo vệ đi lên!" Lý Tư San mấp máy môi, khi nhìn về phía Phó Quân Tiêu, thấy anh vẫn chỉ ngồi trước bàn làm việc bình tĩnh xem tài liệu trong tay, biết cái biện pháp "một khóc hai nháo ba thắt cổ" này của mình không dùng được trước mặt người đàn ông này, lập tức phẫn hận vung tay, vừa lau nước mắt, vừa nức nở như một cô gái vừa bị khi dễ, "huhu”
chạy ra ngoài.
Trịnh Minh Hâm bất lực nhìn về phía cậu chủ nhà mình, luôn cảm thấy hình như cậu chủ đối xử với cô ta có chút tuyệt tình? Đàn ông, chẳng lẽ không phải đều sẽ thương hương tiếc ngọc sao? Cậu chủ của anh ta có còn là đàn ông không vậy? Phó Quân Tiêu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của Trịnh Minh Hâm đang nhìn mình chằm chăm, ngược lại vẫn bình tĩnh nhắc nhở Trịnh Minh Hâm một chút: "Tài liệu của tôi đã sắp phê xong!" "Vâng vâng vâng! Tôi lập tức đi chuẩn bị tài liệu!" Sau khi Trịnh Minh Hâm hoàn hồn lại, cung kính gật đầu, lập tức xoay người đi đến khu làm việc của mình.
Từ khi Lý Tư San kia nhảy nhót trước mặt cậu chủ nhà mình, anh ta cũng cảm thấy mình sắp thành vì "ông chú hèn mọn' rồi.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Trịnh Minh Hâm phát hiện đối với phụ nữ thì cậu chủ của anh ta tựa như có hệ thống miễn dịch bẩm sinh vậy.
Cái ôm ấp yêu thương của người đẹp mà Phó Quân Tiêu lại như cách xa ngàn dặm.
Phó Quân Tiêu phê duyệt tài liệu xong, đi cùng Trịnh Minh Hâm rời khỏi văn phòng, đi đến bãi đỗ xe, bây giờ bọn họ phải đi bàn bạc vê hợp đồng.
Cô cả nhà họ Lý kia vừa đi, cô nhỏ nhà họ Lý lại tìm tới cửa.
Trịnh Minh Hâm vốn không quen biết cô nhỏ nhà họ Lý này, nhưng mà cô gái nhỏ này lại dám cản xe của cậu chủ nhà anh ta, chứng minh cô ta có lai lịch không nhỏ.
"Ân nhân cứu mạng, đã lâu không gặp, anh lại đẹp trai thêm không ít!" Lý Nhã Uyên nháy mắt một cái, phóng điện về phía Phó Quân Tiêu, sau đó cười đùa đặt mông nhảy lên ngồi trên đầu xe của Phó Quân Tiêu.
Trịnh Minh Hâm vừa mở cửa xe ra, quẫn bách nhìn về phía Phó Quân Tiêu.