Chương 995: Câu chuyện không được chứng thực
Dứt lời.
Phó Diệc Phàm hơi sững sờ, run sợ nhìn Tân Sơ Hạ một cái, sau đó bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Rõ ràng, anh cũng bị chuyện này làm cho kinh hãi.
Nhưng Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm vẫn không để ý tới mình, không thể làm gì khác hơn là giữ im lặng, cùng anh ăn hết bữa cơm.
Mãi đến khi Phó Diệc Phàm bỏ đũa xuống, Tân Sơ Hạ mới mở miệng: “Tôi nói thật đấy! Khu rừng bố anh nhận thầu kia, còn thuê người bảo vệ 24/24, chắc chắn là có người đang ở đói”
“Ăn xong rồi thì cùng tôi về thành phố Cung Huy đi.” Phó Diệc Phàm lạnh lùng nói.
Tân Sơ Hạ kiên trì nói tiếp: “Hay chúng ta cùng đến thăm vị “tiên nhân” trong núi sâu kia đi?”
“Cô nghe không hiểu tiếng người sao?” Sắc mặt Phó Diệc Phàm trở nên lạnh lùng.
Tân Sơ Hạ mấp máy môi, bực bội không vui đáp: “Anh không đi thì tôi tự đi”
Nếu có người ở trong núi sâu, chủ nhân ở đó chắc chắn sẽ biết vị trí cụ thể của loại cỏ mà cô muốn.
“Cô có thể bị bọn họ ném ra ngoài một lần thì cũng có thể bị bọn họ ném ra ngoài vô số lần nữa, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Nhưng Tần Sơ Hạ lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chỉ còn một bước nữa là hạng mục tôi nghiên cứu có thể thành công rồi, sao tôi phải từ bỏ giữa chừng?”
“Cô đang lấy mạng mình ra làm trò đùa đấy!” Phó Diệc Phàm không khỏi nhíu mày một cái.
Tân Sơ Hạ mím môi, đứng dậy vừa thu dọn hộp thức ăn nhanh trên bàn vừa không thèm để ý chút nào nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
“Tùy cô.” Phó Diệc Phàm đứng dậy, không muốn lãng phí lời với Tân Sơ Hạ nữa, liền tự mình lấy chìa khóa xe, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Thuận theo tiếng đóng cửa ‘”rầm” một cái, Tân Sơ Hạ cau mày, lẩm bẩm: “Anh vốn chẳng hiểu gì cả!”
Cách một cánh cửa, Phó Diệc Phàm cũng không đi ra, mà đưa lưng về phía cánh cửa đứng im lặng hồi lâu.
Trong lòng anh đã có câu trả lời chắc chắn – Mộc Miên chưa chết!
Trong nhà, Tân Sơ Hạ thu dọn bàn xong, sau đó lấy bản đồ trong ba lô của mình ra bắt đầu nghiên cứu.
Nếu không thể vào từ con đèo này, vậy thì cô sẽ vào từ một con đèo khác, tiếp theo có thể nghĩ đến cách đi vào.
Bên này, sau hơn mười tiếng đi đường, việc đầu tiên Phó Diệc Phàm làm sau khi trở lại thành phố Cung Huy chính là đi tìm Minh Tư Thành.
Lúc anh đến khu mộ riêng nhà họ Phó thì không thấy Minh Tư Thành đâu, liền gọi điện thoại cho Minh Tư Thành mới biết người này lại đến quán cà phê internet.
Phó Diệc Phàm không gọi Minh Tư Thành ở quán cà phê internet về mà tự mình đến quán cà phê mạng tìm anh ấy.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh còn thực sự không biết Minh Tư Thành này lại cũng có lúc không chịu được cô đơn lạnh lẽo.
Lúc này, một nữ sinh với mái tóc dài bay phất phới mặc bộ đồng phục .JK, nhảy chân sáo qua người anh, sau đó kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Minh Tư Thành.
Minh Tư Thành và nữ sinh kia ngồi chung một hàng, hai người cùng đối diện với chiếc máy tính màn hình siêu rộng.
Do đưa lưng về phía anh nên Minh Tư Thành cũng không phát hiện anh đã đến.
Ngay sau đó, nữ sinh nghiêng người, dùng giọng ỏn ẻn, hai mắt sáng lên nhìn Minh Tư Thành hỏi: “Xin chào anh đẹp trai, xin hỏi anh là người đã chỉ định em chơi game online đối kháng giúp đúng không?”
“Ừ” Minh Tư Thành lười biếng đáp, cũng không thèm nhìn nữ sinh kia một cái.
Nữ sinh liền nghiêm túc mở trò chơi trong máy tính ra, tiến vào thi đấu xếp hạng cặp đôi với Minh Tư Thành bên kia.
Đúng lúc hai người bọn họ đang chọn nhân vật thì nữ sinh lại hỏi: “Anh đẹp trai, anh chơi ADC đi! Em chơi hỗ trợ tốt lắm, em đảm bảo sẽ bảo vệ anh không mất giọt máu nào”
“Không, tôi chơi TOP không cần bất cứ sự hỗ trợ nào” Minh Tư Thành thờ ơ đáp.
Nữ sinh kinh ngạc: “Hả? Anh chơi TOP, lại không cần em, vậy anh muốn em làm gì?”
“Cô chỉ cần chơi với đồ ăn là được rồi” Minh Tư Thành không lạnh không nóng nói.
Nữ sinh suýt chút nữa bị những lời này của Minh Tư Thành làm cho tức giận đến phát khóc: “Hóa ra do em chơi kém nhất trong nhóm nhiều người cùng chơi nên anh mới chỉ định em!”
“Tất nhiên!” Minh Tư Thành không chút nghĩ ngợi.
Nhưng…
Anh đường đột nói cho anh ấy câu chuyện chưa được chứng thực liệu có thiếu sót hay không?