" Cái gì! Quá lãng phí! Ngươi cả người là thiên phú, nhưng không biết võ công! Quá lãng phí, quả thực quá lãng phí. " Người phụ nữ giật mình nói.
" Nữ hiệp thương thế trên người ta phải làm thế nào cho phải? " Ta lúng túng hỏi.
" Nếu Vân Khuynh ngươi nguyện ý, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, như vậy thì không cần sợ bị người khi dễ. " Người phụ nữ tự cố tự nói.
" Nhưng nữ hiệp ngươi mới vừa nói qua mị u cốc không để cho nam tiến vào, nếu ta thành ngươi học trò, vậy thì ta là thân con gái không phải bộc lộ sao? " Thật ra thì ta không sợ bị người khác biết, sợ là cho Li Tịch biết nàng cũng không biết sẽ như thế nào... Huống chi ta thật giống như có điểm... Không đúng không đúng, ta mới không phải vượt quá giới hạn.
" Không quan hệ, các học trò ta miệng rất kín, sẽ không nói bậy bạ. Vân Khuynh ngươi yên tâm. " Người phụ nữ vỗ vai ta nói.
" Kia... Li Tịch cô nương thế nào? " Ta người khác ta không sợ, sợ nhất là Li Tịch rồi ( Có tương lai vl =)))))
" Tiểu Tứ sẽ không ngại. Huống chi ngươi là nữ nhi, Tiểu Tứ từ nhỏ đến lớn cũng không thích cùng nam nhân sống chung, ngươi nếu là nữ nhi, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ. " Nữ hiệp nói.
Không thích cùng nam nhân sống chung!? Ta có hy vọng sao!
" Kia.... Đồ nhi liền cung kính không bằng tòng mệnh. Dám hỏi sư phó cao tính đại danh? " Nói đến bây giờ ta mới phát hiện ta căn bản không biết nữ hiệp này tên gì.
" Ha ha, đồ đệ ngoan. Người giang hồ gọi thầy ngươ là Tử Mị. " Tử Mị sư phó nói xong, ta quan sát nàng một chút, cả người quần áo tím, tóc dài đến eo, vầng trán đầy đặn... Ừ, đúng là "Tím" cùng "Mị".
Khi ta vẫn còn đang đánh giá sư phó, Tử Mị sư phó mở miệng nữa nói: " Đồ đệ muốn học Mị U phái chúng ta võ công gì? "
Cái gì võ công? Ta nào biết có cái gì võ công.
" Ta muốn trước học hồn u bước. " Ta nghĩ nói.
" Chúng ta mị u phái độc hữu minh u chưởng cùng tử u phiến ngươi đều không học, giải thích thế nào trước học hồn u? " Tử Mị sư phó hỏi
Ngươi còn dám hỏi ta giải thích thế nào! Rõ ràng là ngươi không nói có cái gì võ công ╰_╯
" Vậy xin hỏi sư phó cho là đồ nhi nên học cái gì công phu gì? " Ta đè xuống tức giận trong lòng hỏi.
" Ngô... Cũng học đi, đối với ngươi muốn cũng không thể nào có chuyện giải thích. " Sư phó bày càm suy tính nói.
Ngươi! Tính toán một chút, ta kính lão, không nổi giận.
" Vậy chúng ta bây giờ vào trong cốc đi. " Tử Mị vừa nói, một tay nắm lấy vai ta, nhảy một cái, chúng ta liền thân ở trên bầu trời.
Ta hướng xuống nhìn một cái... Má ơi! Không muốn nha! Thật là cao! Ta sợ độ cao!
Ta sợ giùng giằng, Tử Mị thấy vậy tăng thêm tốc độ, chốc lát chúng ta liền đến, nhưng cái này đối với ta mà nói tựa như một thế kỷ. Chân vừa đụng mặt đất, ta cả người tê liệt ngồi dưới đất.
" Đồ nhi ngốc, ngươi có biết không như vậy rất nguy hiểm! Nếu vi sư không nắm chặt ngươi, ngươi đã sớm té xuống núi, tan xương nát thịt! " Tử Mị gõ gõ đầu ta.
Một gõ làm ta tỉnh hồn. Ta lắc lư đứng lên. Ngắm nhìn bốn phía, ta cùng Tử Mị thân ở trong khu rừng rậm rạp, ta duy nhất có thể thấy là chúng ta đứng ở trước cửa đá lớn.
" Sư phó, chúng ta đến? "Ta nghi ngờ hỏi.
" Cũng không phải, ngươi nhìn ta đi ~ " Tử Mị nghịch ngợm ở trên cửa đá gõ ra 2 ngắn 3 dáng dấp thanh âm.
Cửa đá lên tiếng đáp lại mở ra, một cái đầu từ cửa ló ra.
" Mẹ ~ " Đứa nhỏ bay đến bám vào trên người Tử Mị
Mẹ!? Mẹ! Ta giật mình nữa đánh giá Tử Mị. Nhưng mà Tử Mị chính là mặt đầy cưng chìu đặt ở trên người đứa bé này.
" Họa Nhi thiệt là, mẹ mới đi ra ngoài không bao lâu, thật nhớ con. Tử Mị thương xót sờ đầu Họa Nhi một cái.
" A hèm.. Sư phó, chúng ta liền đứng ở nơi này? " Ta lúng túng nhắc nhở Tử Mị.
" Mẹ, hắn là ai? " Họa Nhi hỏi.
" Họa Nhi không được vô lễ, mau gọi Vân Khuynh tỷ tỷ. " Tử Mị gõ đầu Họa Nhi một cái.
" Tỷ tỷ? Rõ ràng là ca ca. " Họa Nhi bất mãn nói.
" Họa Nhi, ta đúng là tỷ tỷ, hơn nữa còn là học trò của mẹ muội.. " Ta làm sáng tỏ.
" " Vân Khuynh! Ta nghĩ tới, ngươi đến phòng ta thay trang phục nữ nhi, ta nói cho Tiểu Tứ ngươi đã trở về, sẽ không sợ Tiểu Tứ phát hiện thân phận ngươi.
Đúng nha! Ta mới vừa rồi như thế nào không nghĩ tới đâu! Ta thật đúng là đần, uổng ta coi nhiều kịch tivi.
" Họa Nhi, con đem tỷ tỷ mang tới phòng ta, tùy tiện tìm một bộ quần áo cho nàng thay, nhớ đừng để cho người khác thấy. Ta đi Tiểu Tứ bên kia một chuyến, Họa Nhi con phụ trách phụ trách dẫn đường tỷ tỷ nha. " Tử Mị đem Họa Nhi trên tay giao cho ta, nàng như một luồng khó, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cuối cùng chỉ còn lại Họa Nhi đặt ở trong ngực ta.
" Đi thôi! " Họa Nhi hết sức phấn khởi ở ta trong ngực chỉ huy phương hướng.
Ta xuyên qua hang động đen nhánh, bên người đột nhiên trở nên sáng rộng rãi. Đập vào mắt, là một mảnh đất rộng lớn bằng phẳng.. Nhưng mà ta lại không rỗi rãnh mà đi thưởng thức phong cảnh. Ta cùng Họa Nhi nhanh chóng xuyên qua hành lang đan chéo, cuối cùng cũng đến phòng Tử Mị.
Họa Nhi để cho ta ngồi ở trên ghế chờ nàng đem Tử Mị đích quần áo cầm tới, vì vậy ta liền ngoan ngoãn dùng trên bàn giấy cùng mực viết khởi thư pháp.