Lọc Truyện

Thoát khỏi hôn ước - Hoàng Khả Vy - Lục Thiên Tân

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 3 Kẻ ngạo ngược
 
             Hắn ta từ từ cởi từng chiếc áo xuống, cho đến khi trên cơ thể không còn một thứ gì nữa để che lại thân hình to lớn, vạm vỡ kia.   

             Hắn thở dốc rồi tiến lại phía Hoàng Khả Vy như một con mãnh thú đói khát đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi vậy. Hắn nhe nanh cười rồi thì thầm nói với Hoàng Khả Vy.  

             "Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây, nhưng mà tôi chỉ biết hôm nay cô sẽ thuộc về tôi mà thôi!"   

             Giọng nói ma mị đó cứ làm Hoàng Khả Vy mơ mơ màng màng, rồi từng cảm giác đau đớn từng thấu xương, thấu thịt đó vô cùng chân thật. Nhưng đây không phải là giấc mơ hay sao? Sao cái cảm giác chạm vào da thịt nhau cùng với người đàn ông xa lạ kia lại vô cùng quen thuộc đến như vậy chứ?   

             Hoàng Thiên không biết mình đã làm gì đêm qua nữa, cô chỉ biết bản thân rất đau đớn, và cả cảm giác đau thấu xương thấu tủy ấy lại vô cùng chân thực, không thể xác định được rõ đó là mơ hay thực tại nữa.   

             Hoàng Khả Vy đã rất mệt mỏi vì bị người đàn ông lạ mặt kia hành hạ suốt cả đêm qua.   

             * * * * * *  

             Sáng hôm sau.  

             Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đã lay động đến giấc ngủ của Hoàng Khả Vy. Cả cái ánh nắng chói chang của mùa hè ấy vô cùng gay gắt khiến Hoàng Khả Vy không tài nào ngủ được.   

             Cô dần dần mở mắt ra rồi nhìn khắp mọi nơi, cảm giác choáng váng trong đầu lại ùa tới, Hoàng Khả Vy cố gắng lắm mới xoi xét kĩ rốt cuộc đây là đâu.  

             Đây không phải là phòng của cô? Tất cả đều rất xa lạ. Với cả chẳng lẽ những gì xảy ra trong giấc mơ của Hoàng Khả Vy cô hôm qua đều là sự thật sao? Vậy người đàn ông đó...  

             "Tỉnh rồi sao?" Đột nhiên có một giọng trầm ấm vang lên ngay bên tai Hoàng Khả Vy.   

             Cô giật mình quay sang nhìn. Quả nhiên là thật rồi! Những điều xảy ra trong giấc mơ hôm qua đều là thật rồi! Không được, người đàn ông này là ai? Tại sao cô và hắn lại ở chung một đêm cùng nhau? Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?  

             Hoàng Khả Vy hét lớn lên: "Anh...anh là ai vậy? Tại sao lại nằm ở đây?”  

             Người đàn ông kia với gương mặt khó hiểu rồi quay sang hỏi cô: “Câu đó phải là tôi hỏi cô mới phải? Có phải hình như chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi đúng không? Tôi cảm thấy cô rất quen mắt, lại vô cùng giống một người mà tôi đã từng gặp!”  

             Hắn cứ đăm đăm nhìn Hoàng Khả Vy làm cô ngại ngùng liên tiếp né tránh, cô quát lớn trước mặt hắn: “Anh đừng có mà nói nhăng nói cuội ở đây, ai mà quen biết một người như anh chứ! Với lại anh đừng có mà đánh trống lảng ở đây!”  

             Lục Thiên Tân đè mạnh cô xuống giường, cảm giác đêm hôm qua không hiểu sao rất thỏa mãn hắn, vả lại mùi hương trên cơ thể cô gái này rất đặc biệt, gương mặt lại vô cùng trông giống một người mà hắn đã từng quen. Rốt cuộc cô ta là ai? Rốt cuộc cô ta có mưu đồ gì đây? Hay là đêm qua chỉ là vô tình của hai người bọn họ. Nhưng không thể nào đây! Hắn vốn dĩ bị mắc bệnh ghét phụ nữ cơ mà. Tại sao cô gái này lại không hề khiến hắn phát tác bệnh cơ chứ.   

             Đôi môi này, đôi mắt này lại vô cùng rất giống một người. Nhưng mà người đó không thể nào lưu lạc đến nơi này được, cô ấy đáng nhẽ ra phải đang ở Pháp du học rồi chứ? Tại sao lại ở đây cùng Lục Thiên Tân hắn vào đêm, hai người bọn cùng trải qua cảm giác khoái lạc của cuộc đời.  

             Không đúng, nhất định là Lục Thiên Tân hắn nhìn lầm rồi, nhất định là không phải đâu! Hoặc có thể bệnh của hắn lâu lắm rồi không thấy phát tác thì chắc chắn là đã được chữa khỏi! Còn về cô gái này, chắc cũng do ăn may để làm vật thí nghiệm cho Lục Thiên Tân hắn mà thôi.  

             “Anh làm cái gì vậy? Mau buông tôi ra! Không buông là tôi la lên thật đấy!” Hoàng Khả Vy hét lớn, ánh mắt hoảng loạn vô cùng. Vả lại tên đàn ông to con, lực lưỡng kia đang khống chế cô, cô căn bản chẳng thể phản kháng được rồi. Nhưng biết đâu được, nếu Hoàng Khả Vy cô cố gắng hết sức thì sao.  

             “Cô nói đi! Mục đích cô tiếp cận tôi là gì? Có phải cô là người của Nghiêm Đình Tú đúng không?” Lục Thiên Tân mỉm môi cười, ánh mắt có chút gian tà nhìn người con gái đang trần truồng cựa quậy dưới thân dưới của hắn kia.   

             Hắn lại có chút ham muốn dục vọng của bản thân rồi. Bao nhiêu năm nay hắn bị mắc căn bệnh lạ lùng, bị ghét phụ nữ, cho nên đêm qua cũng là đêm đầu tiên của hắn, và hình như cũng là đêm đầu tiên của cô gái này.   

             Lục Thiên Tân nhìn vệt máu trên tấm ga giường rồi mỉm cười, con thỏ ngốc nghếch này rốt cuộc có thật sự ngây thơ như vẻ bề ngoài hay không đây? Hay lại một ác quỷ đội lốt thiên thần?  

             Lục Thiên Tân hắn cũng đang rất tò mò muốn biết xem sao đây!  

             “Biến thái!” Hoàng Khả Vy nhìn thấy đôi mắt chim ưng kia cứ chăm chăm vào thân thể của cô, cơ bản bây giờ cô cứ như người nguyên thủy thời đồ đá vậy, không hề có một mảnh vải che thân, bị tên đàn ông kia ăn sạch sành sanh vào đêm qua rồi.  

             Và còn có cả vệt máu kia nữa, trời ơi! Tức thật mà! Tại sao lại như vậy cơ chứ? Lần đầu của cô nên phải giành cho người đàn ông yêu thương cô, nguyện cả đời chăm sóc cô chứ không phải tên ác ma xấu xa này, hắn lại còn biến thái vô sỉ như thế kia nữa, thực sự lòng này đau như cắt thật sự.  

             “Này anh! Anh định giữ tư thế này của hai chúng ta bao lâu nữa đây?” Hoàng Khả Vy cảm thấy tên này không những biến thái lại còn rất vô sỉ nữa chứ. Nhưng mà nếu hắn có định như đêm hôm qua đối với cô nữa thì sao đây? Trời đất ơi, thật tức chết đi mà! Sao Hoàng Khả Vy cô luôn gặp phải những chuyện xui xẻo vậy trời. Đi ăn, đi mua sắm, đi ở khách sạn thì liền bị khóa thẻ đành phải cầu cứu Nghiêm Hồng Đa tiền bối, giờ lại còn bị tên xấu xa này cướp đi tấm thân trinh trắng đầu tiền của mình nữa! Thật chẳng biết sao dám ăn nói với mọi người nữa.   

             Lục Thiên Tân nhìn Hoàng Khả Vy rồi nhe nanh cười, cứ la lên đi, dù gì đây cũng là phòng cách âm, cho dù cô gái này có la đến khàn cả tiếng thì kết cục vẫn chỉ là thiệt thòi cho cô ta mà thôi.   

             “Khi nào cô chịu trả lời cho tôi mục đích cô tiếp cận tôi là gì đã? Có phải cô được phái đến đây để lấy thông tin của tôi đúng không?” Lục Thiên Tân cắn nhẹ vào cổ của Hoàng Khả Vy, lạnh giọng nói.  

             Hoàng Khả Vy đứng hình vài giây rồi sờ lên trán của hắn: “Anh có thấy tên gián điệp nào mà sáng ngủ đến trưa trời, trưa trợt như tôi không? Nếu tôi đến đánh cắp thông tin gì gì ấy của anh thì đáng nhẽ lúc anh đang ngủ sau thì đã bỏ trốn sớm rồi! Ai rảnh hơi đâu mà ở đây bị anh làm những cái trò biến thái này chứ!”   

             Lục Thiên Tân nheo mày, không thể tin tưởng những lời nói đó một cách dễ dàng được, nhất định phải cảnh giác cô ta.   

             “Vậy vì sao mà cô lại ở đây?” Hắn sờ nhẹ gương mặt của cô nhưng nhanh chóng bị Hoàng Khả Vy hất tay ra.  

             Đừng có mà hòng chạm đến gương mặt xinh đẹp của cô bằng bàn tay dơ bẩn đó.  

             “Tôi mà biết thì tôi cũng đã không ở đây! Tôi cũng là người bị hại mà đại ca! Nói ra không biết anh có tin không chứ tôi bị ngất xỉu ở ngoài xa lộ rồi lúc tỉnh dậy đã nằm ngay bên cạnh anh! Không tin thì anh cứ Hoàng soát hết đồ đạc của tôi đi, coi tôi có ăn cắp thông tin mật gì của anh không!”  

             Lục Thiên Tân nheo nheo đôi chân mày rồi nhìn xuống dưới sàn nhà, áo quần của cô gái này đêm qua bị hắn xé tơi tả mất rồi, vả lại đêm qua lúc hắn đi vào cũng là bị kẻ khác chơi xấu, giở trò cho nên đã tình một đêm với cô gái lạ mặt này.   

             “Để tôi mua cho cô bộ quần áo khác!”   

             Hoàng Khả Vy xí lên một cái, rồi bảo: “Ít ra cũng phải vậy chứ!”   

             “Vậy cô cũng là người bị hại sao?”  

             “Anh không tin thì thôi! Bản thân tôi đó giỡ chưa gạt ai bao giờ cả! Với lại giờ anh có đánh tôi, trói tôi hay dùng nhục hình với tôi, tôi cũng chẳng thể biết gì đâu!”   

             “Cô tên là gì?” Lục Thiên Tân nheo mày.  

             “Tên gì cũng không mặc anh quản! Tôi và anh đêm qua đều bị kẻ khác hãm hại mà thành cớ sự như ngày hôm nay, vả lại chuyện đêm qua anh cứ coi như hư không đi, không đáng để phải lưu tâm đâu!”  

             Lục Thiên Tân mỉm cười nheo mày lần nữa, hắn lạnh giọng nói: “Nói đi! Cô muốn bao nhiêu? Lục Thiên Tân tôi sẽ đồng ý trả hết! Với cả vệt máu kia…!”  

             “Anh coi bổn tiểu thư tôi là gái gọi, gái đứng đường hay sao? Thật là, có tìn tôi gọi anh trai đến đánh chết tên khốn nhà anh không?”  

             Cái giọng nói ngang bướng này, cái tính cách ngang ngược này sao lại giống với cô ấy đến như vậy chứ.  

             “Cô bắt đầu khiến tôi cảm thấy cô có chút thú vị rồi đấy! Không thích tiền thì có thể cái khác cũng được! Nhà, xe hay danh tiếng, địa vị, Lục Thiên Tân này đều sẽ khiến cho cô một bước lên mây!”   

             “Thôi không cần đâu, tôi chỉ cần nhớ đêm qua đã được anh phục vụ tốt cho bổn tiểu thư là được rồi!” Hoàng Khả Vy nhếch môi cười nhìn hắn.  

             Lục Thiên Tân nghe xong mặt mũi đen xì, ánh mắt rực lửa nhìn cô. Bàn tay thon dài nhanh lẹ bóp mạnh lấy cằm của cô, rồi ấn mạnh.   

             “Cô dám cả gan coi tôi là trai bao?”   

             Hoàng Khả Vy cảm thấy vô cùng đau đớn, lực tay của người đàn ông này lại càng lúc càng mạnh nữa chứ, Hoàng Khả Vy cảm thấy sắp không thể trụ nổi nữa rồi!  

             “Đau! Mau buông tôi ra tên khốn kiếp này!” Cô dùng hết lực của bản thân để đẩy mạnh tên ác ma ngông cuồng kia ra.  

             “Lục Thiên Tân tôi căn bản không muốn nợ nần ai cả, mau nói đi, rốt cuộc cô muốn cái gì hả?”   

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT