Lọc Truyện

Thoát khỏi hôn ước - Hoàng Khả Vy - Lục Thiên Tân

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 8 Tình thê
 
             Lục Thiên Tân gật đầu, giả bộ không biết: “Thật sao? ? ? Vậy em chính là vợ của anh rồi! ! ”   

             Hoàng Khả Vy cau mày, ánh mắt đột nhiên chuyển sang trạng thái giận dữ nhìn hắn, giọng nói bắt đầu có chút thay đổi, đáng sợ hơn rất nhiều, không còn là cái giọng ngọt ngào thì thầm ban nãy nữa.  

             “Vậy em nên mới hỏi anh, có muốn cùng em hủy bỏ hôn ước không? ? ?”   

             Hoàng Khả Vy nhe nanh ra cười nhất thời khiến Lục Thiên Tân sợ hãi. Đây…đây chẳng phải gương mặt của thiên thần trong sáng nữa, mà là bộ mặt của ác ma trong lời đồn.  

             “Không được! !  Hủy bỏ hôn ước là chuyện sai trái! !  Nhất định hai bên gia đình không chịu đâu! ! ” Lục Thiên Tân cảm giác rằng những lời của Hoàng Hồng Phong nói không sai mà.   

             Nhưng dù gì con bé cũng chỉ mới có 13 tuổi thôi mà, sao lại có những suy nghĩ người lớn đó cơ chứ! !  Chính hắn còn chẳng dám làm liều như Hoàng Khả Vy nữa.   

             Chính vì thế vài ngày sau đó hắn lên kế hoạch tán đổ cô tiểu thư Hoàng gia ngang nghạnh, bướng bỉnh này. Nhưng mà để tán đổ cô bé này hắn đã mất rất nhiều thơi gian, không hề dễ dàng tí nào cả.   

             Trước tin hắn phải xin phép mẹ vợ hắn cho phép hắn được lui tới thường xuyên để tán con gái bà. Không ngờ vừa hỏi xong bà liền đồng ý, mà không hề hỏi bất cứ điều gì cả.   

             “Tiểu Khả Vy của anh đang làm gì vậy? ? ?” Lục Thiên Tân ngồi xuống bên cạnh cô, trên tay là con gấu bông mà hắn đã tự tay làm để tặng cô.   

             “Ai thèm của anh chứ! !  Sao hôm nay lại chai mặt tới nữa vậy! ! ” Hoàng Khả Vy cảm thấy chán nản khi nhìn mặt Lục Thiên Tân vô cùng.   

             “Tặng em nè! ! ” Lục Thiên Tân đưa con gấu bông ra trước mặt Hoàng Khả Vy.   

             “Gì vậy? ? ? Anh tự tay làm sao? ? ?” Hoàng Khả Vy dù gì cũng chỉ là cô bé 13 tuổi, tâm hồn còn đang rất mê mẩn những món đồ này lắm.   

             “Đúng vậy! !  Em xem có đẹp không? ? ? Có cả vòng hoa nữa! !  Anh tự tay làm cả đêm qua đấy! ! ” Hoàng Khả Vy nhìn rồi nhận lấy, hình như bàn tay của hắn đang chảy máu thì phải.   

             Cũng may ngày hôm qua cô mới được Hoàng Nhật Lam  chị gái cô tặng cho hũ băng kẽo cá nhân hình con cá sấu. Hoàng Khả Vy không nói không rằng, kéo tay Lục Thiên Tân lại rồi nhẹ nhàng, chậm rãi dán vào những chỗ bị thương của hắn.   

             “Anh Lục Thiên Tân tự làm thật sao? ? ? Nghe cũng thật tuyệt đấy! ! ” Hoàng Khả Vy mỉm cười.   

             Đó là lần đầu tiên Lục Thiên Tân hắn nghe Hoàng Khả Vy gọi hắn là anh Lục Thiên Tân, lại còn chăm sóc cho hắn, và còn cười với hắn nữa chứ! !  Đây không phải giấc mơ đấy chứ! !  Hắn vui quá nên không tự chủ được ôm lấy Hoàng Khả Vy vào lòng. Mùi hương thơm trên người cô rất đặc biệt, đây cũng là lần đầu tiên hắn được ngửi thấy những mùi thơm đó.   

             Vậy là không uổng công, bao lâu nay Lục Thiên Tân hắn theo đuổi cô, cuối cùng thì Hoàng Khả Vy ngang bướng cũng chịu động lòng rồi.   

             Vậy là cả tuẩn sau đó, Lục Thiên Tân vì bị bệnh mà không tới thăm Hoàng Khả Vy được.   

             Hoàng Khả Vy nhất thời thấy nhớ hình bóng đẹp trai của Lục Thiên Tân mà không kìm lòng được chạy đến nhà anh giữa đêm khuya mưa gió.   

             Lục Thiên Tân cũng vừa mừng, lại vừa lo, anh cũng vừa mới khỏi bệnh, sợ là sẽ lây cho Hoàng Khả Vy mất. Nhưng cô khi thấy anh lại không ngần ngại chạy lại ôm chầm lấy anh, khóc nức nở, còn mắng chửi anh rất nhiều nữa chứ! !   

             “Anh Lục Thiên Tân quên tiểu Khả Vy rồi sao? ? ? Sao lại không đến chơi với tiểu Khả Vy nữa! ! ”   

             Lục Thiên Tân mỉm cười rồi vuốt tóc cô, có vẻ như cô bé dầm mưa rồi. Nhất định sẽ bị bệnh mất thôi.   

             Hoàng Khả Vy bị Lục Thiên Tân bắt đi tắm, trong lòng không vui một tí nào. Nhất định là Lục Thiên Tân không còn thương cô nữa nên mới làm như vậy.   

             Lục Thiên Tân đứng ở ngoài lo lắng, không biết Hoàng Khả Vy làm gì mà lâu dữ vậy. May mà hắn mới khỏi bệnh cho nên mới có thể hầu hạ cô được, chứ như thường ngày nằm liệt giường thì toi mất.   

             Hoàng Khả Vy tắm xong liền mặc quần áo của Lục Thiên Tân để sẵn ở đó, cô bước ra ngoài, quần áo nhất thời to quá nên khiến cơ thể nhỏ bé của Hoàng Khả Vy trông rất buồn cười.   

             “Lại đây anh sấy tóc cho em! ! ”  

             Lục Thiên Tân mỉm cười nhìn cô nàng, dáng vẻ này trông cũng rất dễ thương không phải sao? ? ?   

             “Tối nay em không về nhà đâu, tối nay em sẽ ngủ lại đây! ! ” Hoàng Khả Vy nói xong mà tay của Lục Thiên Tân đơ luôn, anh vội vã bỏ máy sấy tóc xuống, nghiêm túc nói chuyện với Hoàng Khả Vy.   

             “Không được, anh dù gì cũng đã 17 tuổi rồi, em con gái nữa, chuyện ngủ này nhất định không được! !  Vả lại nam nữ thụ thụ bất tương thân, em không hiểu sao? ? ?”   

             “Không quan tâm! !  Anh có thể ngủ dưới sàn, còn em ngủ trên giường cũng được! ! ” Đúng là ngang bướng hết chỗ nói. Lục Thiên Tân hắn nói thế nào cũng không chịu nghe, đành phải cầu cứu mẹ hắn nhưng mẹ lại tán thành ý kiến của Hoàng Khả Vy. RIết rồi không hiểu mấy người phụ nữ nghĩ gì nữa.   

             Thôi thì hắn đành phải ngủ sàn tối này vậy! !  Mong sao vị tiểu thư này sau này đừng hành hạ hắn khi hai người bọn họ lấy nhau về chung một nhà! !     

             Trời bắt đầu mưa lớn và có xuất hiện nhiều sấm chớp hơn. Lục Thiên Tân sau khi thu dọn chén bát liền nhanh chóng lên phòng. Vừa nhìn thấy Hoàng Khả Vy hắn đã chạy lại ôm chầm lấy cô.   

             Hoàng Khả Vy bất giác hoảng hồn, cô mới tắm xong thôi mà. Tên biến thái này định làm gì vậy? ? ?   

             “Anh làm gì vậy? ? ? Mau buông ra coi nào! ! ” Hoàng Khả Vy tức giận quát lớn, hành động lố lăng như vậy bảo sao cô hay căm ghét hắn.   

             Vừa dứt lời bên ngoài sấm sét đánh đùng đùng, Lục Thiên Tân càng sợ hãi ôm chặt lấy Hoàng Khả Vy hơn.   

             Hoàng Khả Vy bây giờ mới hiểu ra, thì ra tên ác bá Lục Thiên Tân lúc nào cũng cao cao thượng thượng này lại sợ sấm sét.   

             Thật là! !  Chẳng giống Nghiêm Mặc thái thường ngày của hắn ta tí nào cả. Đến Hoàng Khả Vy cũng chịu người đàn ông này luôn, nhìn hắn bây giờ chẳng khác một đứa con nít sợ sấm sét mà ôm chầm lấy mẹ mà run rẩy hoảng sợ.   

             Hoàng Khả Vy xoa xoa đầu hắn rồi lại vỗ vỗ vai. Cô biết bản thân con người khi mắc chứng bệnh ám ảnh một thứ gì đó khiến người kia đã không được thoải mái rồi, nếu giờ Hoàng Khả Vy cô mà quát hắn nữa thì e là cô sắp trở thành một kẻ ác độc không có nhân tính rồi.   

             “Ngoan nào, chỉ là sấm sét thôi mà! ! ” Hoàng Khả Vy giở giọng nhẹ nhàng, đôi bàn tay thon dài dần dần xoa hết vùng lưng hắn. Cô nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi xuống giường của mình.   

             Vốn định kêu Lục Thiên Tân hắn có thể buông cô ra được rồi nhưng hắn nhất định không chịu buông, lại còn ôm chặt cô hơn nữa.   

             Không ngờ tên này cũng biết sợ nữa, nhìn bộ dạng run rẩy của hắn mà cô chẳng thể kiềm lòng được nữa, thôi thì đành cho Lục Thiên Tân hắn ôm Hoàng Khả Vy cô một chút nữa vậy.   

             Khoảng 30 phút sau thì mưa bắt đầu ngừng rơi hẳn, sấm chớt cũng bớt đi nhiều rồi. Lúc này Hoàng Khả Vy mới cố hết sức đẩy hắn ra, nãy giỡ thấy Lục Gia âm im lặng bất thường, không biết lại định giở trò quái đản gì nữa đây.   

             “Gì vậy? ? ? Mới đó đã ngủ rồi sao? ? ?” Hoàng Khả Vy thật chán nản mà. Hắn ngủ như thế rồi cô ngủ ở đâu đây? ? ? Vả lại, cơ thể hắn to lớn như vậy bắt cô vác hắn về phòng của mình hay sao đây? ? ? Thật tình mà.   

             Hoàng Khả Vy chán nản thu xếp chăn, gối dự trữ trải xuống dưới nền sàn nằm, may mà nền sàn này cũng không có lạnh lắm. Vốn định đi ngủ nhưng thấy tên Lục Thiên Tân vì cô mà nấu đồ ăn ngon đến nỗi tay bị thương thì trong lòng Hoàng Khả Vy lại dấy lên cảm xúc tội lỗi vô cùng, thôi cô đành đắp chăn đàng hoàng lại cho hắn vậy.   

             Coi như trả hết nợ rồi đấy, không ai nợ ai nữa đâu! !  Đúng là người đàn ông phiền phức mà, ngang nhiên dám chiếm lấy giường ngủ của Hoàng Khả Vy cô, bắt Hoàng Khả Vy cô phải đi ngủ dưới sàn nhà.   

             Nằm trong bóng đêm tĩnh lặng, Hoàng Khả Vy không tài nào có thể ngủ được cả, suy nghĩ đi suy nghĩ lại chuyện ban nãy mà Lục Thiên Tân kể cho cô nghe về quá khứ của mình. Chẳng lẽ trong quá khứ tuổi nhỏ cô đã quen biết với Lục Thiên Tân cao ngạo này sao? ? ? Nhưng sao cô lại chẳng thể nhớ nối hắn ta là ai vậy? ? ? Ngay cả một chút kí ức về Lục Thiên Tân, Hoàng Khả Vy cũng chẳng thể có. Có phải là do cơn bạo bệnh ngày xưa mà mọi người vẫn thường hay kể, nói cô từ khi hết bệnh tỉnh dậy liền mất trí nhớ về những người mà cô yêu thương.   

             Lúc đó Hoàng Khả Vy còn quá nhỏ, không thể nhận thức được những kí ức kia vốn quan trọng hay không quan trọng đối với bản thân mình. Cô chỉ cảm thấy những người mình yêu thương bao gồm cha mẹ, Hoàng Hồng Phong và Hoàng Nhật Lam  là đủ rồi.  

             Hôm nay tiếp xúc với Lục Thiên Tân hình như cô lại thấy trong con người hắn cũng không hẳn là xấu lắm, hắn nói sẽ chờ cô về ăn cơm, mà đúng thật! !  Hắn đã chờ Hoàng Khả Vy cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để đợi cô về cùng ăn với nhau một chén cơm.   

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT