Việc thôi học của Hạ Nhật đã dấy lên một cuộc cách mạng ở nhà họ Mông, đặc biệt là cụ ông Mông bất kể thế nào cũng không đồng ý. Sau cùng, Hạ Nhật ngồi dưới sàn mà ôm lấy chân cụ.
“Ông nội, ông đồng ý với cháu đi, nếu cháu không làm thế thì cháu không biết nên làm sao nữa. Ông hãy làm như là thử một lần đi, được không? Cháu hứa với ông, nếu như cháu hết cách rồi thì cháu sẽ nhận sự giúp đỡ của ông.”
Cụ ông thấy lòng xót xa, ông nhớ đến người đàn ông tên Hạ Đức Khâm đó, chất phác, trung thành, ông còn vì người cấp dưới đó của mình mà cảm thấy tự hào. Cậu ấy có một cô con gái ngoan, độc lập, hiểu chuyện, mạnh mẽ.
Cứ như thế, việc Hạ Nhật thôi học đã được chấp nhận.
Cứ như thế, Hạ Nhật đã trợ thành trợ lí của Đặng Kiến Tân qua sự đề cử cật lực của ông Trần, người phụ trách trước đây của sân khấu kịch. Đặng Kiến Tân là một nhà thiết kế sân khấu có chút danh tiếng ở thành phố, tính tình không tốt lại hay nóng nảy, lúc Hạ Nhật mới đến đã chịu ăn mắng khá nhiều. Nhưng cô khắc ghi lời của ông bà xưa, “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.” Bất kể Đặng Kiến Tân có mắng dữ dội cách mấy cô vẫn luôn cười hì hì, dần dà, Đặng Kiến Tân cũng chấp nhận cô gái mặt còn dày hơn bức tường thành nhưng lại vô cùng cần mẫn nỗ lực này.
Mùa diễn đến, Hạ Nhật trở nên bận rộn hơn, công việc mà studio của Đặng Kiến Tân nhận càng lúc càng nhiều, Hạ Nhật cả ngày hệt như con quay, lu bu không ngừng nghỉ, thường theo Đặng Kiến Tân thành người của những chuyến bay, có lúc ở lại một nơi đến cả mấy tháng.
Giang Hạo Thiên gần đây rất buồn bực, từ khi Hạ Nhật vào làm trong studio của Đặng Kiến Tân thì cậu đã bắt đầu buồn bực, bực bản thân không thể biến thành bản mini để nằm gọn trong túi của Hạ Nhật, để Hạ Nhật đi đến đâu cũng mang theo mình. Cậu đã cả tháng hơn chưa gặp Hạ Nhật rồi, có lúc gọi điện thoại cũng chỉ nói vội vài câu rồi cúp máy, cứ như thế này, sự nghiệp yêu đương của cậu không biết đến khi nào mới khai hoa kết trái được nữa.
Giang Hạo Thiên thấy mình đủ rầu rồi, thế mà cậu lại phát hiện anh bạn vạn người mê của mình còn rầu hơn nữa. Người trước đây rất thích thể hiện giờ lại lôi thôi lếch thếch, cơ thế mà, đám con gái lại càng mê mẩn cậu ta hơn. Nghe nói gần đây thịnh hành mốt lờ đờ uể oải, các ngôi sao lớn của Hollywood người nào cũng đều ăn diện như kiểu dân tị nạn mà xuất hiện trên thảm đỏ, càng khó coi bao nhiêu thì càng được tung hô bấy nhiêu, hôm nọ cậu đã bị Johnny Deep làm cho giật cả mình, tạo hình của thuyền trưởng Jack đã đủ kinh người rồi, thế mà trong hiện thực lại càng lúc càng kinh người hơn. Xem ra, Mông Qua đã trúng độc của Johnny rồi.
“Gần đây sao cậu không đưa Hồng Liên đi huênh hoang nữa vậy?” Giang Hạo Thiên gác tay lên người Mông Qua đang nốc rượu sầu, mấy nay Mông Qua lại có khuynh hướng uống rượu mất tự chủ, không biết có phải chuyện tình cảm giữa cậu ấy và Tô Hồng Liên có vấn đề không nữa. Trước đây hai người hệt như đôi chim liền cành, cậu cũng biết cậu bạn số mệnh bất phàm này của mình đã khiến cho cô gái xinh đẹp tên Tô Hồng Liên kia rung động rồi, thoắt cái đã yêu đến cả mấy năm.
“Đừng phiền tôi.” Mông Qua gạt mạnh tay Giang Hạo Thiên ra.
Giang Hạo Thiên có hơi bực, may mà điện thoại đã reo lên, cái tên nháy lên trên màn hình điện thoại khiến lửa giận trong cậu chốc lát đã tắt hẳn, cậu mừng khấp khởi mà ra ngoài nghe máy. Hiếm được dịp Hạ Nhật chủ động gọi điện cho cậu, cậu thề cú điện thoại lần này cậu phải đột phá thời gian nối máy của hai người.
Cúp máy, mười lăm phút ba mươi giây. Ừm, rất tốt, rất tốt, hơn một khoảng xa so với kỉ lục ban đầu.
Xoay đầu lại, Giang Hạo Thiên bị Mông Qua đang đứng sau lưng làm cho giật cả mình: “Má ơi, cậu đi hay lướt vậy hả?!”
“Trò chuyện lâu như vậy, Hạ Nhật đã nói những gì với cậu?”
Giọng của Mông Qua khiến Giang Hạo Thiên nghe như thể cậu ta đang giương nanh múa vuốt vậy.
Giang Hạo Thiên chẳng muốn Mông Qua phá vỡ tâm trạng đang tốt của mình, cậu cất điện thoại rồi lại về quầy bar của công xưởng ước mơ mà ngồi xuống.
“Cậu ấy rốt cuộc đã nói với cậu những gì?” Mông Qua bắt đầu mất kiên nhẫn, từ dáng vẻ đần ngốc của Giang Hạo Thiên cậu đã đoán được nhất định là Hạ Nhật gọi điện cho cậu ta, nhìn thấy Giang Hạo Thiên cười đến mất hình tượng như thế cậu lại càng khó giữ bình tĩnh.
“Ờ...” Giang Hạo Thiên kéo dài giọng: “Hạ Nhật ấy mà, cậu ấy nói cậu ấy phải ở lại Đại Liên thêm mấy ngày, muốn tôi mua mấy quyển sách mang cho em vợ tôi.”
Em vợ? Mông Qua cau mày: “Giang Hạo Thiên, trò mơ hão của cậu bao giờ mới tỉnh được? A Nhật vốn dĩ không thích cậu.”
“Không thích tôi? Cậu cũng đâu phải cậu ấy. Mông Qua, để tôi nói cậu biết, Hạ Nhật cậu ấy tin tôi, điểm này đối với tôi mà nói thì đã đủ rồi. Lúc cậu ấy không có mặt thì gửi gắm em trai cho tôi, muốn tôi thay mặt đi thăm em trai cậu ấy. Cậu cũng biết Hạ Nhật coi trọng Hạ Thiên như thế nào mà, cậu nói xem, việc này đại biểu cho điều gì?”
Mông Qua bần thần cả người.
Thành Chí Cao đi tới vỗ vai cậu bạn thân của mình. Trong khoảng thời gian này, không biết Mông Qua đã gặp phải vấn đề gì, cũng không mang Tô Hồng Liên ra ngoài nữa, gã không rõ giữa hai người họ có phải đã xảy ra chuyện gì không, hỏi Mông Qua cũng không nói. Cái cậu Mông Qua này, gã biết, từ trước đến nay, cậu dường như rất thích đeo mặt nạ. Ở nhà là đứa trẻ ngoan thông minh vô hại, ở trường là thanh niên tốt điềm đạm nho nhã, ở trước mặt Tô Hồng Liên thì là người yêu hoàn hảo, thậm chí ngay cả trước mặt đám bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn như họ cậu cũng giữ chút khoảng cách. Con người này, chỉ có ở trước mặt Hạ Nhật mới hoàn toàn chân thật, thường hay để lộ vẻ trẻ con. Mấy hôm trước, gã nghe thấy cậu nói với Hạ Nhật trong điện thoại rằng, “Tôi không cần biết, dù sao thì hôm sinh nhật ông nội, cậu nhất định phải trở về.”
Có một ý nghĩ mơ hồ nhen nhóm thoáng lướt qua trong lòng Thành Chí Cao, hệt như đóa hoa trong màn sương, cả Thành Chí Cao cũng không nói rõ được, tình cảm giữa trai và gái trước giờ đều không có mốc định cụ thể mà.
Mông Qua ra khỏi công xưởng ước mơ, nhấn số gọi cho Hạ Nhật.
Khi giọng của Hạ Nhật truyền từ nơi xa xôi tới, Mông Qua cảm thấy xung quanh đột nhiên yên lặng hẳn đi.
“A Nhật, khi nào cậu về?” Mông Qua cảm thấy giọng điệu nói chuyện hiện giờ của mình có chút giống Hạ Thiên.
“Khoảng chừng một tuần nữa.”
“A Nhật, cậu có chuyện gì thì có thể giao cho tôi làm, ví như...” Mông Qua ngừng một chút: “Ví như mang sách cho Hạ Thiên, ví như thay cậu đi thăm Hạ Thiên.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, rồi nói: “Là A Thiên, A Thiên muốn Hạo Thiên đi.”
Mông Qua nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Hạ Nhật vang lên trong điện thoại: “Mông Qua, xem ra cậu và em trai tôi quả thật là bát tự không hợp.”
Nào chỉ không hợp, đứa trẻ đơn thuần đó đã chứng kiến sự hèn nhát và ích kỷ của cậu, nó đương nhiên có lý do ghét cậu, thậm chí xem thường cậu. Mông Qua trước giờ chưa từng mong cầu thời gian có thể quay trở lại như bây giờ, trở lại mùa hè năm ngoái, vậy thì, kết quả sẽ khác đi.
Điện thoại lại vang lên, Mông Qua chần chừ một hồi mới nghe máy.
“Hôm nay anh có muốn đến chỗ em không?” Tô Hồng Liên cẩn thận dè dặt nói, Mông Qua đã lâu rồi chưa đến chỗ cô, mỗi lần hẹn cậu đều bảo không có thời gian.
“Không, giờ anh đã về đến nhà rồi, Hồng Liên, anh muốn nghỉ ngơi.”
Đầu dây bên kia, cúp máy.
Thời gian nối máy của hai người còn chưa đến năm mươi giây, họ vẫn còn là người yêu sao? Tô Hồng Liên đờ người nhìn lên trần nhà, vụ tai nạn xe kia đã thay đổi tất cả. Hình như, cô và cậu đã không còn có thể quay về như ban đầu nữa.
Hai năm sau, Hạ Nhật từ một trợ lý tạp dịch quèn đã vinh hạnh thăng lên làm trợ lý đắc lực của Đặng Kiến Tân.
Vừa xuống máy bay, Hạ Nhật liền hít sâu một hơi không khí của Bắc Kinh. Cô đã ở Singapore suốt ba tháng, bên họ đã nhận một hợp đồng thiết kế sân khấu kịch mô hình lớn ở Singapore, lần này vì là lần đầu nhận sân khấu kịch mô hình lớn, Đặng Kiến Tân càng hết mực xem trọng, cật lực cố gắng làm cho hoàn hảo, thế là họ bèn ở Singapore đến tận ba tháng. Cũng may, công sức bỏ ra thu được hồi báo tốt, cả buổi diễn vô cùng thành công, thiết kế của mỗi một công đoạn trên sân khấu đều nhận được sự tán dương khen ngợi.
Vì thế, cô nhận được kì nghỉ dài đầu tiên trong suốt hai năm qua, kì nghỉ dài mười ngày. Cô mới có thể về Bắc Kinh ăn Trung Thu.
Sau khi thăm Hạ Thiên xong, Hạ Nhật về nhà họ Mông, hai năm nay số lần về nơi này chỉ đếm trên đầu ngón tay, cụ ông Mông vừa nhìn thấy cô liền vỡ òa, kéo cô lên lầu cùng đánh cờ.
Đánh cờ được giữa chừng, Mông Qua đã về, cậu đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhật. Hạ Nhật nhìn cậu một cái, khẽ cười với cậu, chiếc cằm trước đây tròn vành vạnh đã nhọn đi rồi.
Ánh nắng chiều còn nán lại trong phòng, khắp nơi là một màu vàng nhàn nhạt, trong không khí thing lặng ngập tràn hương trà Phổ Nhĩ. Mông Qua mải mê nhìn Hạ Nhật, cô lại chun mũi vì thế cờ gặp khó rồi, người này đi một chuyến đã liền ba tháng, trong ba tháng này ngày nào cô cũng khóa máy, cô còn bỏ lỡ cả lễ tốt nghiệp của cậu. Mông Qua vì thiếu cô bên cạnh trong ngày lễ tốt nghiệp của mình mà cảm thấy trống vắng lạc lõng.
Nếu như là trước đây, Mông Qua chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, sau đó bực tức oán trách. Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, Mông Qua không dám nữa, cậu bắt đầu trở nên cẩn thận dè dặt khi đứng trước Hạ Nhật, tựa như đang bảo vệ một cảnh ảo tươi đẹp, cậu cả ngày nơm nớp lo sợ, sợ cảnh ảo này không cẩn thận sẽ vỡ nát mất.
Ngồi bên cạnh cô, lắng nghe nhịp thở gần trong gang tấc của cô, ngửi lấy khí tức độc nhất vô nhị chỉ thuộc về riêng Hạ Nhật. Mông Qua tự nhủ, nếu như thế giới có thể ngừng lại ở phút giây này thì thật hay quá.
Cụ ông Mông vô tình ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy bộ dạng của cháu mình, trong lòng khẽ động, ý nghĩ đó lại rục rịch dậy lên. Ông rất thích Hạ Nhật, càng mong cháu mình có thể thể giữ Hạ Nhật ở lại nhà họ Mông thật lâu, nhưng Mông Qua vẫn luôn không có ý này, về sau còn nghe nói cậu đã quen bạn gái, còn gắn bó keo sơn với cô ta, ý nghĩ ấy bèn theo thế mà buông xuống. Nhưng vừa nãy thấy biểu cảm khi nhìn Hạ Nhật của cậu, rõ ràng là có gì đó, ý nghĩ kia bèn nhen nhóm trỗi dậy.
“Mông Qua, cháu qua thay ông đi, ông còn có chuyện phải ra ngoài một lát.” Ông cụ thầm gảy bàn tính trong đầu.
Đánh xong một bàn cờ, Mông Qua trước giờ xưng danh Đông Phương Bất Bại thế mà lại thua hoàn toàn trước tay mơ cờ vây như Hạ Nhật.
Cụ ông Mông vừa nghe thấy kết quả thì trong lòng liền mừng đến nở hoa, đứa cháu này của ông ắt hẳn đầu óc đã để đâu đâu rồi.
Sau bữa tối, Mông Qua đưa Hạ Nhật đến phòng mình. Mông Qua đã làm một rạp chiếu bóng nho nhỏ trong phòng, bọn họ lại giống như lúc nhỏ ôm đệm trải ra đất mà ngồi.
Hạ Nhật mượn ánh sáng nhàn nhạt để lặng lẽ nhìn người con trai càng lúc càng anh tuấn bên cạnh mình, Mông Qua hai mươi ba tuổi tựa như một bức tranh sông nước Giang Nam mê người, dịu dàng nho nhã. Hạ Nhật cúi đầu,
“Chẳng phải đã nói đừng nghĩ những thứ này nữa sao, chẳng phải đã nói đợi Hạ Thiên được ra thì liền rời đi sao? Cho nên, đừng có lưu luyến không nỡ nữa!”“Sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì?” Mông Qua đã tốt nghiệp cách đây nhiều tháng rồi, nhưng một chút động tĩnh cũng không có.
Mông Qua không trả lời cô, trái lại hỏi: “Cậu và Hạ Thiên muốn đến nước nào?”
“Nhật Bản, Hạ Thiên thích nơi đó, lúc nhỏ có đến một lần, khi về thì nó bèn lưu luyến không quên, luôn đặt Hokkaido lên làm mục tiêu đầu.”
“Hokkaido quả thật là một nơi tốt.” Mông Qua nhớ lại mấy tấm hình mà chú Hạ đã chụp ở Hokkaido đem về, Hạ Nhật bé xíu mặc chiếc áo bông thật dày, đội chiếc mũ lông, nụ cười rất sáng. Cứ như cực quang vậy.
Nghĩ một hồi lâu, Hạ Nhật lại khẽ hỏi: “Hồng Liên vẫn khỏe chứ?”
Từ sau khi xảy ra chuyện của Hạ Thiên, Hạ Nhật bèn cắt đứt liên lạc với Tô Hồng Liên, cô không liên lạc với cô nàng, cũng chẳng muốn liên lạc với cô nàng. Gần đây từ cuộc điện thoại của Giang Hạo Thiên, cô nghe thấy Mông Qua và Tô Hồng Liên hình như có gì đó khúc mắc. Nghe nói, Tô Hồng Liên gần đây liên tục hẹn hò với bạn trai khác, có cả mấy lần đụng mặt họ, Mông Qua lần nào cũng mặt không biểu cảm, cũng chẳng có phản ứng gì mấy.
Hạ Nhật vừa trông thấy Mông Qua cau mày bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Này, kể về cuộc sống đại học của cậu đi, để kẻ làm con gái tôi đây hâm mộ cái nào.”
Đôi mày cau chặt bèn thả lỏng, Mông Qua bắt đầu kể cho Hạ Nhật nghe về những chuyện thú vị xảy ra ở trường, kể về những cô gái thích cậu...
Mông Qua kéo cái đầu đang từng chút một nghiêng ngả kia đặt lên vai mình, tiếp tục xem phim.
“Nhật Bản, nơi Hạ Nhật muốn đến là Nhật Bản, mình phải tranh thủ học tiếng Nhật thôi.”