Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tính ra thì Vinh Sở rất chi là ngoài ý muốn, anh ta chẳng thể ngờ rằng đám người Hoa Chỉ lại ngấm ngầm kiểm soát toàn bộ hệ thống an ninh của toàn dinh thự nhà Vinh Nam từ trước, cứ thể rất cả mọi chuyện Vinh Sở chỉ cần dùng vân tay của mình là có thể thông qua các cửa mã hóa, anh đáp lời ngay trước mặt Vinh Nam, tiếp đó thì đi ngay.

Khi anh mới bước ra khỏi đó chưa được bao lâu thì Hoa Chỉ chợt gọi với anh lại.

“Vinh Sở.”

Người đàn ông thoáng khựng người lại, quay đầu sang nhìn Hoa Chỉ và An Từ.

“Bây giờ có cần phải bật tín hiệu lên không?”

Khi hỏi Vinh Sở vấn đề này, ánh mắt Hoa Chỉ như mang theo ý dò xét tỉ mỉ, giống như đây chính là một lần thử nghiệm với Vinh Sở, để thử thách nội tâm anh có thực sự buông bỏ hoàn toàn quá khứ hay không.

Dừng một thoáng, trên mặt Vinh Sở lộ vẻ do dự rất rõ dáng, thế rồi cũng chỉ thoáng vài giây do dự như vậy thôi thì sắc mặt của anh lập trức trở nên kiên định hẳn: “Tiếp tục duy trì như vậy đi.”

Mười điểm.

Hoa Chỉ cũng bật nở nụ cười thật tưới: “Xem ra chúng ta có cùng quan điểm rồi nhỉ.”

Nếu bộc phát trên diện quy mô lớn thì có thể sẽ khiến cho toàn dân bị sang chấn và khủng hoảng, hết nhưng cứ giấu giếm che lấp mãi thì cũng chẳng bằng hãy cứ phân tán ra, thế thì cứ tiếp tục duy trì tình trạng hiện tại, để người nên biết sẽ biết, mà người không nên biết thì cứ tiếp tục không biết thôi.

Vinh Nam ngăn chặn hết thảy tính hiệu điện tử, sử dụng emp khiến cho tất cả thiết bị đều bị mất tác dụng, có điều trí nhớ của tất cả người người trong hiện trường thì không thể nào mà tác động thay đổi cho được, chẳng bằng bọn họ cứ đẻ thế không tham gia can thiệp gì thêm cả.

Lựa chọn này cứ việc giao cho nhóm người ở dưới đài đi.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong hôm nay đã đánh dấu một thời đại mới hoàn toàn, những ngưới tham gia đều gánh vác trọng trách sau lưng, trở thành đồng bạn với bọn họ, mang trọng tách dẫn đầu khiến thiết đường lối.

“Tôi tin rằng, trước cái nhìn tổng quát, niềm tin của chúng là đều nhất trí cả.'

Hoa Chỉ cười cười, phất tay với Vinh Sở: “Đâu chỉ là mỗi chúng ta, tính cả mọi người hôm nay nữa chứ.”

Vinh Sở ngồi trên chiếc xe của người mà mình gọi là ba đi về dinh thự, như thể vương trữ bức vưa thoái vị để đoạt vị, anh tiếp nhận mọi thủ tục ngay trước mặt Vinh Nam, Nếu ở vị trí này đã nhuốm đầy máu tanh vậy thì chẳng bằng cứ để anh kế thừa những thứ này, gánh vác tội nghiệt để rửa sách mọi tăm tối của quá khứ.

“Vinh Sở, thứ ăn cháo đá bát như mày... Tao tốn công tốn sức như vậy đều là vì ai hả!”

“Mày làm cái gì đấy hả! Đây là vị trí của tao, đây là văn phòng của tao... Đây chính là thiên hạ của tao!”

Vinh Nam bị kềm giữ bấy giờ đã nhìn muốn nứt mắt, ông ta không thể tin tưởng rằng Vinh Sở lại có thể công khai chuyển đổi hết thảy thành tên của nó nfay trước măt ông ta, chuỗi hệ thống bị xâm nhập như thể đã hoàn toàn đầu hàng và nghe răm rắp lời quân phản bội, ngoan ngoãn chuyển giao toàn bộ quyền sở hữu cho Vinh Sở.

Mà ông ta, đến giờ này khắc này, đáng ra phải là người có thân phận cao quý đáng được tôn kính nhất thì lại bị cả đám người hết giật rồi túm kéo từ trên đài cao xuống, bị kiềm giữ bắt ép phải chứng kiến những cảnh này!

“Người đâu! Người đâu! Người đâu cả rồi!

“Bọn họ sẽ không nghe lời ông nữa đâu.”

Vinh Sở ngồi trên vị trí của Vinh Nam, đổi mật mã của chiếc máy tính cá nhân cuối cùng của ông ta thành mã của mình: “Có thể tôi vốn không phải là người thích hợp để được chọn nhất. Thế nhưng cho dù thế nào thì có một ngàn lần, một vạn lần thì tôi vẫn sẽ làm như thế. Vinh Nam, tôi vẫn sẽ bắt tay với Đường Duy, khơi mào đối địch với chính ba đẻ của mình đấy.”

Vì những thống khổ mà Tô Nhan, Đường Thi và Bạc Dạ từng phải chịu đựng, vì những người cô đơn lẻ bóng bị vùi dập qua thời gian, bị vắt kiệt đến cùng cực giá trị thặng dự, anh phải đứng ra gánh vác lấy sứ mệnh này!

“Từ thời khác này trở đi, tôi tuyến bố, Vinh Nam.”

Vinh Sở nhắm mắt lại, thế rồi anh thong thả mở mắt ra, lúc bấy giờ, trong mắt anh đã chẳng còn vương vấn lại chút cảm xúc gì đối với Vinh Nam nữa, ngay từ khảnh khắc ngồi lên vị trí này, anh đã gánh vác trên mình toàn bộ tội chướng hết rồi.

Này, Tô Nhan à, cái tên Đường Duy đó, dám hùng hùng hổ hổ nói rằng sẽ sáng tạo một thế giới khiến em sẽ không phải khóc thêm lần nào nữa đấy, anh ta nói kể cả khi em khóc thì thế giới này cũng cứ luôn chỉ trích em quá mức trà xanh bạch liên, anh ta không cam lòng, anh ta muốn hủy diệt rồi lại trùng sinh.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT