Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đường Duy cũng không biết ngày hôm nay bản thân đã quay trở lại mặt đất như thế nào, hình ảnh ở trên sân thượng dường như vẫn còn ở ngay trước mặt, cậu ta nhắm mắt lại cũng toàn là hình ảnh Tô Nhan khi nhảy xuống, lúc đó cô muốn mang bom đi để tránh xa bọn họ, vì vậy cô mới lựa chọn kết cục tự hủy diệt này.

Nhưng mà rõ ràng là cô ấy đang ôm bom tự sát, nhưng lại nhìn cậu ta cười.

Không giống người sắp phải chết một chút nào, ngược lại còn giống như đã thoả mãn tất cả mong ước.

Đường Duy cảm thấy bản thân hít thở không thông, được Lục Phóng đỡ lấy, mà Sakahara Kurosawa ở bên cạnh cũng cảm thấy không thể kìm nén được cảm xúc lại, anh ta loạng choạng suýt nữa ngã ở trước mặt Đường Duy: “Đều tại tôi, đều tại tôi không xử lý kịp quả bom đó.”

Từ nhỏ anh ta và Đường Duy đã có giao tình sâu đậm, kết quả như thế này có đổi lại là ai đi nữa cũng không thể chấp nhận nổi, nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Sakahara Kurosawa, Lạc Du Du đứng một bên nhìn thấy như vậy cũng không dễ chịu chút nào, tuy rằng cô ta và anh còn ở trong giai đoạn giằng co nhưng trước mắt vẫn nên an ủi Sakahara Kurosawa trước đã, dáng vẻ anh ta liều lĩnh tháo bom mọi người đều nhìn thấy cả, vào thời điểm đó anh ta là người đầu tiên đứng ra dám tiếp cận quả bom đó, nếu đổi là người khác, ai dám có cái gan to như thế mà mạo hiểm bị nổ tung đi gỡ bom chứ?

Lạc Du Du nuốt nước bọt, tiến lên kéo áo của Sakahara Kurosawa: “Anh đừng tự trách nữa…”

“Đều tại tôi, nếu như tôi nhanh hơn chút nữa…” Hai tay Sakahara Kurosawa run lên: “Đều tại tôi kế hoạch thì không có đã chạy tới hấp tập làm hỏng hết việc mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tôi cứ nghĩ rằng Vinh Nam đã không còn nữa thì tất cả sẽ kết thúc…”

“Chuyện này không phải là chuyện anh có thể lường trước được.”

Lục Phóng ở bên cạnh không biết làm thế nào miêu tả tâm trạng của mình hiện tại, bây giờ Đường Duy giống như cả bẩu trời đang đổ sụp xuống, cậu ta thành công rồi, làm được rồi, cũng đã thắng rồi. Nhưng Tô Nhan đã không còn nữa rồi, tất cả những thứ cậu ấy đạt được đó còn có ý nghĩa gì chứ?

Cậu ta muốn tạo ra một thế giới có thể yêu thương Tô Nhan vô điều kiện, mà giờ đây Tô Nhan nhảy xuống mà không quay đầu lại, khoét rỗng tim cậu ta tới tận cùng! Lúc Đường Thi và Bạc Dạ vội vàng cùng nhau đến nơi, nghe người khác kể lại cả quá trình, cho dù là người trả qua bao nhiêu sóng to gió lớn như Bạc Dạ cũng không khỏi dựng hết lông tơ sau gáy, không dám tin con trai mình cùng mấy đứa nhóc trẻ kia làm ra chuyện bi kịch nghịch thiên cải mệnh thế này! Đường Thi là người quan tâm đến Tô Nhan nhất, cô tóm lấy Đường Duy hỏi: “Nhan Nhan đâu rồi! Nhan Nhan đâu!”

“Đã tìm thấy người rồi! Mai mau nâng lên! Cáng đâu!”

“Không còn thở nữa…” Đường Thi ở tuổi trung niên vẫn luôn tao nhã hào phóng, vào lúc này lại không có cách nào duy trì hình tượng người phụ nữ cao quý nữa, lao mình vào bên cạnh chiếc xe cấp cứu, gào khóc nghẹn ngào: “Con gái của mẹ! Đứa con gái ngốc nghếch của mẹ…” Tiếng gọi này khiến cho những người xung quanh cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, người ta đều nói con gái đã gả đi lấy chồng, thì chính là con nhà chồng, nhưng Tô Nhan vẫn chưa kết hôn, nhưng từ sớm Đường Thi đã coi Tô Nhan như con gái ruột của chính mà yêu thương rồi.

Cô con dâu này là người mà bà yêu thương nhất và muốn bảo vệ nhất, từ nhỏ đã hiểu chuyện lại khiêm nhường, bị An Mật đánh cũng vô điều kiện mà đứng về phía Đường Duy, âm thầm cổ vũ bọn họ, lớn lên thì vừa ưu tú lại xinh đẹp, có sự ăn ý ngầm với Đường Duy, theo kịch bản mà nói thì đây không phải là cặp thanh mai trúc mã phù hợp nhất sao! Còn ai có thể phù hơn hơn nữa! Đường Thi rất muốn Tô Nhan gả qua nhà bà, có thể danh chính ngôn thuận mà gọi cô một tiếng mẹ.

Mà bây giờ, mà bây giờ thì… Nhìn người đang được đặt trên cáng phủ kín vải trắng, Đường Thi đau đớn đến mức ngất xỉu tại chỗ, dọa cho tiếng xe cấp cứu lại kinh hãi vang lên, Bạc Dạ bế Đường Thi lên, ngay cả bản thân Đường Duy cũng hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao.

Tay chân yếu ớt đến mức run lên, sắp không thể đứng vững được nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT