Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đường Duy làm sao dự đoán được còn có thể phát sinh ra loại chuyện này?

Vốn là cậu muốn đem Tô Nhan về nhà mình trước, sau đó từ từ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy, giờ thì hay rồi, mẹ mình trực tiếp ra mặt không cho phép cậu đục nước béo cò, thậm chí…thậm chí còn để cho Tô Nhan đi theo Diệp Tiêu! Đường Duy muốn đuổi theo, trông thấy Tô Nhan đã bước lên xe cùng Diệp Tiêu cậu định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của Đường Thi ngăn lại.

Mẹ cậu chưa từng dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy nhìn cậu, Đường Duy kinh ngạc nhìn biểu cảm của Đường Thi, trong lòng lại như bị cái gì đâm vào.

Mẹ đang…muốn dạy cậu điều gì?

Nhưng Đường Duy còn chưa kịp nói chuyện cho rõ ràng với Tô Nhan thì Tô Kỳ đã đưa Tô Nhan và Diệp Tiêu đi mất rồi, cậu đứng ở ven đường đột nhiên mất hồn, giống như một con chó hoang vô gia cư, trơ mắt nhìn Tô Nhan rời đi, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh đèn phía sau xe, cho đến khi ánh đèn đó cũng biến mất hoàn toàn.

Ánh mắt Đường Duy tối sầm lại, giống như đã mất đi khí chất của Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất trước đây, cậu nhìn Đường Thi, hốc mắt ửng đỏ nói: “Mẹ, vì sao…”

“Con đã gây ra bao nhiêu thương tổn mà còn chưa bù đắp hết được, thế mà lại có mặt mũi gọi Tô Nhan về nhà chúng ta ăn cơm sao? Mẹ không có mặt mũi làm như vậy đâu!”

Giọng điệu của Đường Thi rất nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên bà nghiêm túc răn dạy con trai mình như vậy, trước đây cô chưa từng xen vào suy nghĩ của Đường Duy, nhưng hiện tại bà chỉ cảm thấy Đường Duy đã được thoải mái quá mức, so sánh với ba cậu, Bạc Dạ, thì Đường Duy càng được ưu ái cưng chiều hơn.

Không, tình yêu có thể dễ dàng có được như thế này thì không đáng gọi là tình yêu chút nào.

“Biết Nhan Nhan không chết là được rồi, còn lại đều cần tự bản thân con bù đắp, tự bản thân con nhận sai. Nhan Nhan không từ chối con là bởi vì vừa rồi mọi người đều đang có mặt. Con không nhìn ra thái độ im lặng vừa rồi của con bé có nghĩa là gì sao? Thằng bé ngốc, chắc chắn trong lòng con bé còn có khúc mắc chưa thể vượt qua, con phải tỏ thái độ và thành ý mới được.”

Đường Thi nói những lời thấm thía với Đường Duy, sau đó bà lại nói tiếp: “Hơn nữa, nửa năm nay mẹ cũng đã nghĩ thoáng ra rồi, mẹ cũng không nhất quyết muốn Tô Nhan phải gả vào nhà chúng ta nữa, cuộc đời Nhan Nhan thuộc về bản thân con bé, con bé muốn yêu như thế nào thì yêu như thế đó, con đừng cho rằng Nhan Nhan không có con thì không sống được, bây giờ chính con mới là người không thể rời xa con bé.”

Những câu nói của bà khiến tai Đường Duy ù đi, cậu nhìn vẻ mặt của Đường Thi, cụp mi xuống, hàng mi dài bà đơn run rẩy.

Tô Nhan chưa bao giờ nghĩ rằng bữa ăn đầu tiên khi cô trở về nước sẽ là ở nhà Diệp Kinh Đường, người đàn ông từng khiến vô số cô gái phải mê đắm vẫn thâm trầm và phức tạp như ngày nào, tuy không còn trẻ nhưng vẫn rất quyến rũ. Anh ta chào đón Tô Nhan đến nhà làm khách, thuận tiện khui một chai rượu đắt tiền tiếp đãi hai ba con Tô Kỳ.

Lúc ăn cơm, Tô Nhan hỏi Diệp Kinh Đường: “Chú Diệp Kinh Đường, chú không lấy vợ nữa ạ?”

Đôi đũa đang ăn cơm của Diệp Kinh Đường hơi chững lại, sau đó anh ta cười đặt đũa xuống, nói với Tô Nhan: “Có phải trong lòng cháu đang có suy nghĩ gì đó nên mới hỏi chú như vậy không?”

Tô Nhan liếc mắt nhìn Tô Kỳ, sau đó gật đầu.

Đó cũng là lý do Tô Kỳ dẫn Tô Nhan đến ăn cơm với Diệp Kinh Đường.

Cô muốn biết Diệp Kinh Đường nay đã đến tuổi trung niên sống lẻ loi một mình có ổn không.

Nếu yêu một người không thể yêu thì có phải sẽ biến thành một con “quỷ cô đơn” không.

Cô không thể đưa ra lựa chọn giữa việc quay lại và lựa chọn sống một mình, cô không thể biết quyết định nào sẽ là tốt hơn.

“Một số người yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau.”

Diệp Kinh Đường không có vẻ nóng nảy và tàn nhẫn như trước, năm tháng đã bào nhẵn tính cách phóng túng của ông ấy, giờ chỉ còn lại sự dịu dàng, ông ấy nhìn Tô Nhan như đang nghĩ về quá khứ của mình: “Chú biết cháu rất yêu Đường Duy, cũng giống như cô ấy hồi đó, cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì chú, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”

Trái tim Tô Nhan như thắt lại.

“Cuối cùng cô ấy lại không tha thứ cho chú.”

Trong mắt Diệp Kinh Đường như có cảm xúc gì đó dâng lên, qua Tô Nhan ông ấy như được thấy lại chính bản thân mình, nếu được làm lại một lần nữa ông ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa, nhưng sự thật luôn phũ phàng như vậy, không thể cho ông ấy thêm một cơ hội làm lại từ đầu.

“Cô ấy bây giờ sống rất tốt, Tô Nhan, nếu cháu có chuyện gì không thể đưa ra quyết định thì hãy để cho thời gian quyết định thay cháu, các cháu đều còn trẻ, còn có thể mất đi, cũng có cơ hội làm lại từ đầu.”

Có những đạo lý chỉ đến khi mất đi người ta mới hiểu được, Diệp Kinh Đường lắc đầu, giơ tay ra xoa tóc Tô Nhan: “Cho nên về việc đưa ra quyết định cho chuyện này, dù cháu quyết định tha thứ Đường Duy, hay là muốn tách ra sống một mình thì chú nghĩ sẽ không có ai trách cháu cả, giống như…năm đó cũng không có ai trách cứ Khương Thích.”

Nói xong thì gắp cho Tô Nhan một miếng thịt, Diệp Kinh Đường nói: “Đừng sốt ruột bắt buộc phải quay lại với nhau ngay bây giờ, trong lòng cháu vẫn còn mâu thuẫn, mà Đường Duy cũng sẽ không thoải mái. Phải trải qua thăm dò và thử nghiệm là điều tất yếu, ít nhất là với người đã từng bị tổn thương như cháu. Không thì mấy ngày nay cháu ở lại nhà chú đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT