Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lời nói này sau khi Đường Nhan nói ra, giống như tận thế, Tô Nhan khẽ mở mắt, nhìn dáng vẻ chân thành của Đường Duy, trong tiềm thức quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài.

Đường Duy dựng ngược tóc gáy: “Em đang làm gì vậy?”

“Em nhìn ánh nắng hôm nay.”

Tô Nhan trong tiềm thức lẩm bẩm nói: “A, không phải mọc từ hướng tây.”

“...” Đường Duy thật sự vừa yêu vừa hận tính cách này của cô, thật sựu muốn thay đổi cái tính này, ước chừng Tô Nhan đã sớm về bên cậu, nhưng hiện tại tính tình này của cô giống như ổ khóa khóa chặt trái tim Tô Nhan, đóng chặt tất cả những cảm xúc của cô, ngăn những cảm xúc đó bộc lộ dù là nhỏ nhất.

Vì vậy, trước sự mềm yếu của Đường Duy, Tô Nhan không hề bị lay động mà nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu, xúc động nói: “Khi anh không yêu em nữa, anh cũng đẹp trai đấy.”

Đường Duy như bị sét đánh đứng tại chỗ, Tô Nhan cười cười, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của Đường Duy: “Nhưng khi yêu ai đó, anh như thể ánh sao lạc đi lạc, không chút ánh sáng.”

Lúc chưa yêu em, anh như thể coi không xem trọng thiên hạ là gì, hiên ngang lỗi lạc, thật khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nói xong, Tô Nhan liền thuê một chiếc xe ở ven đường, sau đó mặc cho Đường Duy có ngăn như thế nào, cô vẫn lên xe rời đi, kính cửa sổ từ từ nâng lên dần dần che đi đôi mắt xanh xám của Tô Nhan, đôi mắt chứa đầy tình yêu cùng lời muốn nói “Trái tim em luôn sẵn sàng hi sinh vì anh”.

Nhưng lúc này, cô lạnh lùng nhìn cậu, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách mọi thứ.

Đây là tính cách thứ hai Tô Nhan không chịu nổi sự lựa chọn, vì vậy mới để một nhân cách khác lấn át thay cô ra quyết định ư?

Đường Duy đứng ở ven đường nhìn Tô Nhan lên xe taxi rời đi, siết chặt ngón tay.

Việc Tô Nhan quay về nhà họ Tô quá nhanh khiến Tô Kỳ ngạc nhiên, người đàn ông vẫn đang ngâm nga một bài hát, ông cảm thấy chuyện của Tô Nhan và Đường Duy đã được giải quyết xong, nên mới yên tâm vui vẻ. Nhưng Tô Kỳ lại nhìn xung quanh, không thấy Đường Duy quay lại.

Sắc mặt ông đột nhiên sa sầm xuống: “Đường Duy đâu?”

“Tại sao anh ta phải về đây với con.”

Tô Nhan để túi xách xuống, ngồi trên ghế sô pha ở nhà: “Ba, hôm nay Đường Duy đã nói rất nhiều với con.”

Tô Kỳ thở dài: “Vậy con có định tha thứ cho câu ấy không?”

“Tha thứ cho anh ta?”

Tô Nhan giống như nghe được một câu chuyện cười: “Vậy những thứ con phải chịu bao lâu nay thành công cốc rồi?

Ba nghĩ rằng con sẽ... tha thứ cho cậu ta dễ như vậy sao?

Dựa vào đâu mà cậu ta chỉ cần ủy khuất một chút là mọi người có thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta như vậy?

Hơn nữa con đã mất tất cả, nhưng vẫn bị mọi người túm lấy dày vò là thứ cặn bã, là thứ không thể tha thứ, thế giới này quá bất công. Nếu có thể quay lại lần nữa, cô sẽ đầu thai để trở thành Đường Duy. Hi vọng mẹ cô là một người bị dày vò đau khổ bởi một người đàn ông chịu đủ ghẻ lạnh, để rồi dù con có làm gì đi chăng nữa, vẫn được người khác thương mến.

Tuy rằng lời nói của Tô Nhan cực đoan, nhưng Tô Kỳ cũng không thể phản bác bởi nhân cách này của cô là cực đoan và cực đoan, chính là bởi Tô Nhan đã chịu đựng quá nhiều đau khổ mới xuất hiện tính cách này.

Con bé đã khóc trong đêm hàng ngàn hàng vạn lần... Chỉ có như vậy mới có thể cứng rắn mạnh mẽ đáp trả thế giới này, bảo vệ con bé khỏi tổn thương.

“Nhưng mà...” Tô Kỳ cổ họng chuyển động lên xuống, ngồi đối diện Tô Nhan: “Con gái, tại sao con lại nghiến răng nghiến lợi nói về Đường Duy như vậy, con ghét...” Tô Nhan sửng sốt, nghe được những gì ba cô vừa nói: “Mặt con không có biểu cảm gì, nhưng nước mắt con đang rơi kìa?”

Khoảnh khắc đó, trái tim như muốn nứt ra.

Những cảm không kiềm chế được trong lòng cô, vừa nóng vừa lạnh, nóng đến mức như muốn bùng cháy.

Tô Nhan đưa tay sờ mặt, chỉ thấy rơi lệ.

Nhân cách này, nhẫn tâm như vậy, đã nói bao nhiêu lời đả kích Đường Duy, thế nhưng... lại rơi lệ.

Dường như có một tiếng nói thực sự nào đó trong trái tim mà cô giờ đây sắp không thể che giấu nó nữa.

Tô Nhan đặt tay lên ngực, cảm giác hỗn loạn và đau đớn truyền đến từ não bộ, cảm giác này, mãnh liệt, liệu có phải là... cảm xúc ban đầu của Tô Nhan không?

Tình yêu của cô ấy dành cho Đường Duy có mạnh mẽ như vậy không... tại sao... không, không, không được phép... Đừng nghĩ đến người đàn ông đó nữa... Cô yêu anh ấy.

Không, cô ghét anh ấy.

Dù có không thể ở bên nhau cũng chẳng sao cả, cô muốn anh ấy sống tốt.

Làm sao có thể, cớ gì mà đến giờ anh ta vẫn yên ổn, anh ta đúng ra phải ngày đêm nhớ về cô vậy mới đúng! Khác gì so với đời trước sống giữa hận thù vô nghĩa?

Buông tay đi... cho dù không gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT