Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hàn Khinh Yên không ngờ có thể nghe Diệp Kinh Đường nói vậy, im lặng một lúc mới nói: "Mẹ cháu giờ có cha cháu chăm sóc rồi, hai người họ chắc rất tốt..." Rất tốt.

Rất tốt là được rồi.

Diệp Kinh Đường bỗng nhiên nuốt nước bọt, hình như là đang nghĩ về những chuyện đã qua, anh đã từng có tất cả của Khương Thích, nhưng bây giờ đến quan tâm cô ấy cũng trở nên dư thừa.

"Rất lâu rồi cháu chưa gặp..." "Chú muốn gặp mẹ cháu ạ?"

Hàn Khinh Tuyết cười cười: "Sắp sinh nhật cháu rồi, hay là cháu mời chú đến, chú Diệp Kinh Đường."

Diệp Kinh Đường ngây người, trong đầu xuất hiện vài hình ảnh, anh tự giễu nói, "Chú qua đó gây thêm rắc rối cho mọi người à?"

"Không phiền, luận văn của cháu vẫn cần chú giúp đỡ, mẹ cháu không phải là người không biết phân biệt đúng sai, hơn nữa..." Hàn Khinh Yên dừng một chút: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, đã sớm không còn thời oanh oanh liệt liệt khi xưa nữa, có lẽ chú và mẹ cháu đã trở nên trầm tĩnh hơn."

Bà ấy và cha cháu bây giờ rất tốt, sẽ không xung động, cháu muộn gặp chú, mọi người cũng sẽ hiểu thôi.

Cháu nói cũng đúng, có những chuyện chú không thể trốn tránh mãi được, mà cháu, cũng có những chuyện không thể trốn tránh, chi bằng làm lành với quá khứ, bắt tay rồi ngồi lại với nhau."

Câu này là tự an ủi, thực tế là trừng phạt con tim.

Làm lành đi!

Quá khứ gió tanh mưa máu thì cuối cùng vẫn là quá khứ.

Diệp Kinh Đường hạ mắt, giống như tưởng tượng đến dáng vẻ của Khương Thích, không biết có giống với kí ức của anh, cười lên giống như thiên thần, nói một câu khách sáo: “Diệp tổng đã lâu không gặp.”

Trong tim dâng lên cảm giác chua xót, hình như thông qua giọng nói của Hàn Khinh Yên, Diệp Kinh Đường nhìn thấy vẻ mặt của Khương Thích.

"Vậy quyết định vui vẻ vậy đi, đến lúc đó quản gia nhà cháu sẽ đem thư mời tới."

Giọng nói của Hàn Khinh Yên vui vẻ hoạt bát, hình như cô ấy nghĩ thông rồi, khôi phục lại tính tình hoạt bát trước đây, không giống dáng vẻ buồn rầu khi mới gọi điện thoại tới, lúc này Diệp Kinh Đường cảm thấy hai mắt phát sáng, nghe cô nói: "Cứ coi là chú giúp cháu sửa bao nhiêu lần luận văn, đây là hồi đáp nhỏ của cháu dành cho chú."

Nói xong Hàn Khinh yên lễ phép chúc Diệp Kinh Đường ngủ ngon, sau đó cúp điện thoại.

Đêm nay Diệp Kinh Đường nằm mơ, mơ về ngày đầu tiên gặp Khương Thích, anh cầm lấy tay của cô, lần này, anh sẽ không buông tay.

Khi tỉnh lại, mặt gối, đều là nước mắt lạnh lẽo của anh.

Hàn Khinh Yên nhìn thấy một con chim, đang trèo từ trong tổ trèo ra, sắc trời bên ngoài đã sáng, hôm nay là cuối tuần, cô để bản thân thả lỏng một chút, kết quả vừa ra khỏi phòng mấy bước, đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Úy Tân.

Hàn Khinh Yên ngây người: "Giật mình, hôm nay em ở nhà em, sao anh lại ở đây?"

"Cha anh có lá trà, bảo anh đem qua cho cha em."

Úy Tân chỉ tay xuống phòng khách, nhìn theo hướng của anh chỉ, Hàn Khinh Yên phát hiện cha cô đang ôm mẹ Khương Thích ở dưới phòng khách, loay hay với túi lá trà của Úy Tân đem tới, hình như là đang ngửi trà.

"Ò..." Hàn Khinh Yên ồ lên một tiếng: "Em không ngờ cuối tuần còn có thể gặp anh."

Úy Tân vẻ mặt mất mát: "Sao thế, gặp anh không vui sao?"

Hàn Khinh Yên vừa đánh răng, vừa lảm nhảm nói: "Em muốn ra ngoài chơi một mình."

"Em đánh răng xong thì nói chuyện với anh, phun vào mặt anh rồi!."

Úy Tân lau mặt, sau đó nói: "Ha ha, một mình ra ngoài chơi, anh thấy là Cố Hà đến đón em đi chơi?"

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT