Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hàn Khinh Yên sớm đã coi căn nhà này là ngôi nhà thứ hai của mình, bây giờ lại bị người khác ép hỏi tại sao lại vào được đây, nên có chút thất thần.

Cô đứng ở trước cửa, giống như cô là người ngồi: "Tôi… tôi và anh Tân vẫn luôn ở đây."

Người phụ nữ ở bên cạnh Úy Tân đứng dậy, tạm dừng bộ phim đang chiếu. Túm lấy cái váy ngắn của bản thân, khiến cho cái váy nhẹ nhàng buông xuống, sau đó dáng vẻ thướt tha đi đến trước mặt của Hàn Khinh Yên.

Hàn Khinh Yên vẫn chưa trang điểm, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng ngũ quan của cô cân đối, trái lại tôn lên vẻ đơn thần trong trắng của cô, người phụ nữ đi đến trước mặt cô, cẩn thận đánh giá cô một lúc, cắn cắn môi đỏ mọng nói: "Không nghĩ đến, trong nhà công tử Úy còn dấu một đóa hoa thuần khiết như này?"

Úy Tân nhíu mày, nhìn bóng lưng của người phụ nữ này: "Tần Nhã, cô không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại."

Người phụ nữ được gọi là Tần Nhã nghịch nghịch lọn tóc xoăn của mình, da của cô màu đen xinh đẹp, nhìn gần giống như màu của cát, không giống như da trắng đang hót hiện nay, ngược lại mang một chút hung hãn của người phụ nữ nước ngoài. Bước đi mang phong cách của người Âu Mỹ, ánh mắt xanh sâu hun hút, bộ tóc vàng mượt như đứa trẻ, cười nói: "Nói như vậy, ngược lại tôi là người ngoài rồi."

Úy Tân hít sâu một hơi, không thèm để ý đến Tần Nhã, ngược lại nhìn Hàn Khinh Yên: "Sao em lại quay lại đây?"

Hàn Khinh Yên lùi một bước, động tác này khiến cho cổ họng Úy Tần nghẹn lại, dáng vẻ của cô giống như đứa trẻ phạm lỗi: "Em đến tìm anh, tưởng anh giận nên đến dỗ anh..."

Dỗ?

Úy Tân ánh mắt mơ hồ, bây giờ không biết là cười thật hay là cười lạnh: "Em cảm thấy anh có cần dỗ không?"

Hàn Khinh Yên nhìn Tần Nhã, lại nhìn sang Úy Tân, sau đó cười một cái còn khó coi hơn cả khóc, thật thà nói: "Khả năng là không cần em dỗ."

Dù sao, ở đây còn có một cô gái nóng bỏng bên cạnh nghe thấy khẩu khí này của Hàn Khinh Yên, Tần Nhã nhíu nhíu mày, giống như muốn làm cái gì đó, quay đầu lại nhìn Úy Tân.

Nhưng mà Úy Tân không thèm quan tâm đến động tác nhỏ của Tần Nhã, ngược lại ngữ khí lại vô cùng lạnh nhạt, giống như người ngoài nói với Hàn Khinh Yên: "Quả thực anh không thèm em dỗ, anh sợ IQ của mình bị ảnh hưởng."

Cách khác là nói cô ngu ngốc.

Hàn Khinh Yên nuốt một ngụm khí lạnh, cô biết Úy Tân độc mồm độc miệng, nhưng trước đây đều là anh giúp cô nói người khác, bây giờ lại là mình chịu đựng, Hàn Khinh Yên tiến cũng không được, lùi cũng không xong, một lúc sau mới cắn môi nói: "Vậy em không làm phiền hai người nữa. Cái đó, khi nào anh rảnh thì bảo em, em sẽ đến tìm anh."

Rảnh thì nói với em. Đây không phải là lời dỗ ngọt sao, Tần Nhã ngạc nhiên há miệng. Cô ta muốn nói gì đấy, Hàn Khinh Yên đã xoay người rời đi, rõ ràng đây là nhà mà hai bọn họ đã sống rất lâu ở đây, mà bây giờ cô phải nhường lại cho người phụ nữ khác, sau đó bản thân rời đi.

Khi Hàn Khinh Yên rời đi, đưa tay che mắt, động tác nhỏ này khiến cho Úy Tân kích động. Anh muốn đuổi theo, nhưng mà lại cắn răng nhịn xuống, đợi đến khi cửa đóng lại, Úy Tân mới hít sâu một hơi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT