Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Có lẽ cũng là vì đã sống cùng với Hàn Khinh Yên quá lâu rồi mới dẫn đến việc Uý Tân không biết chừng mực đâm ra lại cầm di động của cô ấy mà tùy tiện trả lời tin người khác như vậy. Chính Uý Tân cũng không cảm nhận được đây là một việc làm ảnh hưởng đến quyền riêng tư của cô ấy, anh ta cảm thấy chuyện riêng tư của mình chính là riêng tư của Hàn Khinh Yên, cũng vì như vậy riêng tư của Hàn Khinh Yên… Cũng chính riêng tư của anh ta, vậy anh ta trả lời tin nhắn của Hàn Khinh Yên thì lại bị gọi là lo chuyện bao đồng sao?

Chuyện này căn bản là không phải là việc của chính mình.

Thế nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, những lời nói đó được gửi đến di động của người bên kia, anh ta sẽ cảm thấy khó chịu khi biết được người đã trả lời với anh ta lại chính là Hàn Khinh Yên.

Giờ phút này đây, Uý Tân cực kỳ muốn tiến lên ôm lấy Hàn Khinh Yên, là do kích động đến mất khống chế, tất cả lỗi cũng là do anh. Anh ta cắn chặt răng, một hồi lâu sau mới nói ra một câu từ trong cổ họng: “Khinh Yên, em có thể đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?”

Hàn Khinh Yên không nói chuyện, sự im lặng không một tiếng động này chứng tỏ rõ ràng đây chính là sự lựa chọn của cô ấy.

Úy Tân không thể nhìn Hàn Khinh Yên dùng thái độ kháng cự này đối xử với anh nữa, nhưng trên thực tế lại có nhiều cô gái nhà người ta chịu nỗi khuất nhục này mà cúi đầu làm hoà, bây giờ lại bị người khác cưỡng bức, còn đang trong tình trạng ý thức vẫn còn hôn mê, sao cô ấy có thể chấp nhận lời xin lỗi của Uý Tân dễ như trở bàn tay được?

Nhìn Hàn Khinh Yên quay mặt qua với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng Uý Tân khó chịu không kìm được, chỉ có thể đưa thân mình lại gần: “Nếu em tức giận thì đánh anh mắng anh cũng được… Em đừng đè nén bản thân như vậy. ”

Chưa kịp dứt lời, vừa nói xong, Hàn Khinh Yên ngăn dòng nước mắt không được nữa rồi, cô mím chặt bờ môi, bản thân cố kìm nén không ra tiếng. Nhưng dù có cố cũng không thể ngăn nổi việc nước mắt cứ chảy, dòng nước thẳng tắp cứ tràn từ mi ra ngoài, bả vai cô ấy run lên từng hồi giống như đã uất ức đến cực độ. Rõ ràng là lời xin lỗi của Uý Tân, vì điều gì mà phải thừa nhận những chuyện này… Trong lòng của Úy Tân cũng đã vỡ vụn lắm rồi, anh nhào đến ôm chầm lấy Khinh Yên, cảm nhận được từng cơn run rẩy cùng sự kháng cự của cô ấy, tay cô cũng vì thế mà mềm nhũn đi: "Trách anh, Khinh Yên, đều là do anh, em trừng phạt anh có được không? Em trả thù anh cũng được, em đừng không quan tâm tới anh… Là do anh kích động nên mới trúng kế, đều do anh mà, Khinh Yên, em đừng nói chuyện với anh như thế nữa có được không?”

Tại sao có thể chấp nhận mình từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng đều đi theo mình mỉm cười, không ngờ lại có một ngày lại có thể làm cho cô ấy khóc đến mức như vậy?

Hàn Khinh Yên nước mắt lưng tròng, so với những ngày thường trật dáng vẻ bây giờ của cô đúng là đáng thương hơn gấp bội, cô ấy nghẹn ngào cảm thấy bản thân mình lúc này thật sự rất tủi thân, nguyên nhân Uý Tân lạnh nhạt như vậy cũng là vì bây giờ không còn mặt mũi để nhìn cô nữa, hiện giờ cũng chỉ có thể tự trách bản thân, việc này là ngoài ý muốn, Uý Tân càng muốn nhận lỗi, cô ấy lại càng muốn chống cự: “Anh đừng, đừng chạm vào em nữa. ”

Úy Tân có cảm giác như bị sét đánh, cả người hơi dại ra, hầu kết toàn thân anh ta như bị điện giật, anh ta khó khăn hỏi: “Khinh Yên, em sẽ không…hận anh chứ?”

“Hận?”

Hàn Khinh Yên nghe thấy thì dừng lại một chút. Một hồi lâu sau, cô ấy dùng một nụ cười tươi đầy phức tạp nói: “Sao em phải hận anh chứ? Anh chăm sóc em nhiều năm như vậy rồi… Thu chút tiền lãi, cũng không quá khó. ”

Thu chút tiền lãi.

Không phải lúc ấy anh ta thô bạo xé rách quần áo cô ấy khi cô ấy đang nói sao?

Úy Tân vội vàng đến mức không biết nên nói gì: “Thời điểm lúc đó là do anh quá xúc động nên không thể kiềm chế được lời nói, Khinh Yên em đừng để trong lòng, là do anh sai, anh biết anh không nên nói ra những lời đó, em có thể nhìn anh được không? Em cho anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm, Khinh Yên, anh sợ trong lòng em sẽ khó để có thể quên được chuyện này, anh tự nguyện gánh vác hết trách nhiệm và sự khổ sở của em lên lưng mình, em đừng…” Đừng khóc.

Những giọt nước mắt kia đã tuôn trào ướt tay anh ta rồi.

Đã chăm sóc cho cô ấy đến như vậy, kết quả là người cô ấy coi là quan trọng lại chính là người đã tổn thương cô ấy.  

Úy Tân thở nhẹ hỏi: “Còn đau không? Khinh Yên, em thấy trong người không thoải mái sao?”

Hàn Khinh Yên lập tức bắt lấy cổ tay của anh ta kéo dịch ra một chút.

Giống như là dùng hành động nói cho anh biết rằng, đừng chạm vào cô ấy nữa.

Úy Tân bồi hồi bên cạnh Hàn Khinh Yên được vài giờ, vài giờ sau đó, Hàn Khinh Yên cũng không nói chuyện với anh ta một câu nào, mãi đến giờ đi làm, mắt của Hàn Khinh Yên ửng hồng đi thay quần áo, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, sau đó nói với Uý Tân: “Không sao, em đi làm đây. ”  

Anh ta ức hiếp cô ấy mà cô ấy lại làm bộ như thể là chưa có chuyện gì xảy ra, giờ lại còn muốn đi làm.

Đây là do cô ấy tính xem nhẹ chuyện này, xem nhẹ hành động của anh, so với việc mắng anh ta, Uý Tân càng cảm thấy bức rức hơn nhiều.

Nhìn bóng dáng Hàn Khinh Yên quằn quại bước ra khỏi cửa, Uý Tân siết chặt bàn tay, nhìn lúc cô ấy đi rõ ràng là hai chân đang cố gắng nâng đỡ cơ thể… Nhất định là cô ấy đau lắm, anh quả là một thằng khốn chính hiệu.

Lúc Hàn Khinh Yên ra cửa còn chào hỏi qua lại với Mạc Tại Tích, chỉ có câu cảm ơn của cô thôi cũng đã khiến Mạc Lại Tích sợ chết khiếp:

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT