Phía dưới muốn dạy đao pháp, Bạch Diện ở trên đài tức giận đến sắp điên rồi.
Một tân sinh, lại còn nói đi lên hắn khẳng định thua... Cái này ngược lại cũng thôi, tùy tiện tìm bại tướng dưới tay, dạy một chiêu đao pháp, liền muốn vượt qua bản thân?
Nói đùa gì đó?
Bản thân đường đường thiên tài của Võ Kỹ học viện, bị đánh bại dễ dàng như vậy, còn có tư cách gì mệnh danh cường giả?
Không coi ai ra gì!
Quá phách lối, quá cuồng vọng!
Đừng nói một tân sinh, coi như Võ Kỹ học viện viện trưởng, cũng không dám nói như vậy!
- Bạch Diện, vị Trương sư này đã muốn dạy người mới đao pháp chiến đấu với ngươi, chúng ta cũng không chiếm tiện nghi, ngươi đóng lục thức lại, không quan sát, đợi hắn truyền thụ hết đao pháp lại nói!
Ưng Cần cũng tức giận đến khuôn mặt khó coi, chẳng qua thân là Danh Sư, không thể rơi mất thân phận, khoát tay áo nói.
Đối phương nói muốn dạy đao pháp, bằng thân phận thiên tài Võ Kỹ học viện của bọn hắn, thật muốn ngay mặt dạy, chỉ sợ tân sinh kia còn không hiểu, bọn họ liền học được, còn đánh thế nào?
Cho dù thắng, cũng sẽ để người cảm thấy thắng mà không võ.
Không bằng không nhìn, không nghe, như vậy tên này thua, cũng nói không được gì.
- Được!
Bạch Diện gật đầu, đang muốn đóng kín lục thức, chỉ thấy Trương Huyền ở dưới đài nhìn lại:
- Không cần phiền toái như vậy, nếu các ngươi là người của Võ Kỹ học viện, chắc hẳn hiểu rõ võ kỹ rất nhiều, thời điểm ta dạy, ngắm nghía cẩn thận, cũng có thể nhìn ra chỗ sai của mình!
Bạch Diện cùng Ưng Cần nhìn nhau, từng người nháy mắt.
Cái tên này... Đầu óc bị cửa kẹp hay bị lừa đá? Ngươi truyền thụ đao pháp chiến đấu với ta, còn để cho ta nhìn?
Còn đánh thế nào?
- Hắn đã để nhìn, vậy liền nhìn, đến lúc đó thua, nhìn hắn còn có lời gì để nói!
Đang không biết làm sao cho phải, Bạch Diện lập tức nghe được Ưng Cần truyền âm.
Ba người bọn họ, Ưng Cần cầm đầu, hắn đã nói như vậy, Bạch Diện đành phải gật đầu đồng ý, ánh mắt tập trung, nhìn sang thanh niên ở dưới đài đang truyền thụ đao pháp kia.
- Chỉ một chiêu, nhìn kỹ!
Không để ý tới mọi người vẻ mặt mộng bức, Trương Huyền cười cười, trường đao trong tay lắc một cái, nhắm phía dưới bổ xuống.
Đao phát huy rất chậm, như dùng bút lông vẽ tranh trên giấy.
- Cái này gọi là đao pháp?
Bạch Diện ngốc như gà gỗ.
Từ năm tuổi bắt đầu học đao, liền không có thi triển qua chiêu số khó coi như vậy, cái này căn bản không phải đao pháp, chẻ củi bình thường cũng tinh diệu hơn nhiều lần!
Còn tưởng rằng có đao pháp lợi hại gì, một chiêu có thể chiến thắng bản thân, nằm mơ cũng không nghĩ tới, thi triển ra thứ này...
Ngươi đến đùa nghịch ta?
Không chỉ hắn bối rối, thanh niên chờ Trương Huyền truyền thụ võ kỹ, cũng sắp khóc.
Còn tưởng rằng hội trưởng đã tính trước, truyền thụ chiêu số lợi hại gì, không nghĩ tới là cái đồ chơi này...
Dùng ánh mắt của hắn, cũng có thể nhìn ra, đao này, chiêu số gì cũng không có... loại chém loạn này, ngay cả con kiến cũng giết không được, thật có thể một chiêu chiến thắng học trưởng năm thứ tư kia...
Hắn không có một chút lòng tin.
- Đao pháp của ta trọng ý không trọng hình, đây là tinh yếu cùng bí ẩn của đao pháp, lĩnh ngộ cho tốt!
Đang buồn bực, không biết Trương sư đang làm cái gì, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai, ngay sau đó thân thể nhoáng một cái, một cỗ ý niệm truyền vào trong óc.
- Đây là... Linh hồn truyền công?
Cảm nhận được trong đầu đột nhiên thêm ra pháp quyết tu luyện, toàn thân thanh niên chấn động.
Linh hồn truyền công nghe nói là năng lực Danh Sư thất tinh mới có, làm sao hội trưởng có thể phát huy?
- Chớ suy nghĩ lung tung, nắm chặt thời gian nhớ kỹ công pháp, nhớ kỹ đao ý ta truyền lại cho ngươi, một lát nữa, dựa theo đao ý này phát huy!
Thấy hắn ngẩn người, Trương Huyền truyền âm trách mắng.
- Vâng!
Lúc này thanh niên mới phản ứng, vội vàng nhìn lại đao pháp trong đầu, quả nhiên thấy trong đó ẩn chứa một cỗ đao ý, dâng trào như điện, mang theo khí tức sắc bén để cho người ta khó chống lại.
- Cái này...
Con ngươi co rụt lại.
Mặc dù hắn không có hiểu biết như Bạch Diện, nhưng cũng là Danh Sư tu luyện đao pháp, đương nhiên có thể nhìn ra cỗ đao ý này mạnh mẽ.
Chỉ cần bắt chước, tuyệt đối có thể để cho hắn lý giải đối với đao tiến thêm mấy bước, đạt tới tình trạng để cho người ta sợ hãi.
Công pháp dạo qua một vòng trong thân thể, đao ý điều động, hai mắt như có lưỡi đao lướt qua, thanh niên hít sâu một hơi, khom người nói:
- Đa tạ hội trưởng!
- Ân, đi đi, đánh bại tên này!
Trương Huyền khoát tay áo.
Bạch Diện đắm chìm trong đao pháp không biết bao nhiêu năm, coi như truyền thụ Thiên Đạo đao pháp bản rút gọn, muốn trong thời gian ngắn vượt qua cũng rất khó, không có cách, đành phải truyền thụ đao ý.
Vũ khí chân ý, ý sẽ không thể nói bằng lời, đổi lại những người khác, coi như lĩnh ngộ, cũng khó có thể truyền lại.
Nhưng Trương Huyền tu luyện Thiên Đạo đao pháp, đại đạo chí giản, đao ý Hỗn Nguyên, không có chút tì vết nào, lại thêm thủ đoạn của Vu Hồn sư, truyền đưa tới, làm cho đối phương mượn nhờ sử dụng, còn có thể làm được.
- Vâng!
Hít sâu một hơi, thanh niên nhẹ gật đầu, thân thể nhảy lên, đi tới đài cao.
Nếu như nói vừa rồi đối mặt Bạch Diện học trưởng, còn có chút nhát gian, cảm thấy không có khả năng chiến thắng, mà bây giờ, trong cơ thể dựng dục đao ý của Trương Huyền, không còn chút e ngại nào nữa.
- Lấy ngươi cũng muốn thắng ta?
Thấy tên này thật học chiêu đao pháp đốn củi cũng không bằng, liền tới khiêu chiến, Bạch Diện tức giận sắp nổ tung, cố nén lửa giận khẽ nói.
- Đắc tội!
Thanh niên gật gật đầu, trường đao lắc một cái, một cỗ khí tức muốn cắt thanh thiên đột nhiên sinh ra, ngay sau đó một đao bổ xuống.
Ào!
Dù thực lực của hắn chỉ là Hợp Linh cảnh sơ kỳ, nhưng đao mang như hồ quang điện, trong nháy mắt lan tràn mấy trượng, thời gian nháy mắt đi tới gần Bạch Diện, như muốn xé rách cả không khí.
- Đao sinh điện mang... Đây là, đây là lĩnh ngộ đao tâm mới có năng lực? Làm sao có thể...
Thân thể Bạch Diện run lên, con mắt trừng sắp rơi ra hốc mắt, lập tức cảm thấy tai nổ vang, tựa như kinh lôi vang lên bên tai, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.