- Ta... Ta thua!
Không thừa nhận cũng không được, trước mặt nhiều người như vậy, bị đánh ngay cả đánh trả cũng làm không được, thua không thể lại thua!
Thời điểm tên này vừa lên, bị mình một đao vỗ xuống, nhưng lần thứ hai đi lên, liền đánh bại bản thân... Coi như tự mình trải qua, cũng cảm thấy không thể tin được.
Trương Huyền kia chỉ dạy một chiêu... Liền đánh bại mình? Đến cùng làm sao làm được?
Không chỉ hắn không thể tin được, tất cả tân sinh dưới đài cũng cảm thấy tròng mắt sắp rơi xuống.
Thực lực của tân sinh kia, bọn họ rõ như ban ngày, Trương sư truyền thụ một chiêu đao pháp, liền đánh bại thiên tài của Võ Kỹ học viện... Quá khoa trương a!
Hội trưởng... Đây là muốn nghịch thiên!
- Hội trưởng, ta... thành công, ta đánh bại học viên năm thứ tư...
Nhận được đối phương chính miệng thừa nhận, thanh niên hưng phấn đến trực tiếp nhảy xuống đài, đi tới trước mặt Trương Huyền, xiết chặt nắm đấm.
Thân là người sử dụng đao pháp, biết hội trưởng truyền thụ chiêu này đến cùng có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần tu luyện lâu dài, lý giải đối với đao pháp, tuyệt đối sẽ càng ngày càng mạnh, thành nhất đại tông sư.
Do đó, kích động có thể tưởng tượng được.
Ba!
Tiếng nói kích động còn chưa nói xong, chỉ thấy Trương sư ở trước mắt một tay đập qua, đánh lên đầu hắn, như sư trưởng giáo huấn một học sinh bất tranh khí, sắc mặt tái xanh.
- Hội trưởng...
thanh niên sững sờ tại nguyên chỗ, mặt mũi ngớ ra.
Hắn đánh bại đối phương, tại sao hội trưởng lại tức giận như vậy?
- Còn không biết xấu hổ cao hứng? Đánh ra cái gì đó? Gọi là đao pháp sao? Thời điểm chiêu thứ nhất, chỉ cần dùng hết lực lượng, đối phương căn bản trốn không thoát! Rõ ràng một chiêu liền có thể thắng, lại phải dùng ba chiêu, mất mặt hay không?
Càng nói càng tức, Trương Huyền hận không thể đánh tên này một trận.
Thật là quá ngu ngốc!
Bản thân tự mình giảng dạy Thiên Đạo đao pháp, thậm chí còn truyền thụ một đạo đao ý, thế mà tên này còn dùng ba chiêu mới đánh bại đối thủ, quả thực chính là vũ nhục!
- Một chiêu liền có thể thắng...
Con mắt đảo một vòng, Bạch Diện suýt chút nữa hộc máu.
Ta là học viên năm thứ tư, thiên tài Võ Kỹ học viện... Ngươi truyền thụ đao pháp, ba chiêu đánh bại ta liền rất nghịch thiên, còn ngại dùng chiêu số nhiều...
- Vâng...
Bị hội trưởng trách mắng, thanh niên không dám phản bác, đành phải cúi đầu xuống.
Hội trưởng nói không sai, vừa rồi một khi dùng chiêu thứ nhất đến tận cùng, Bạch Diện khẳng định sẽ làm trận nhận thua, mà không phải đến cuối cùng liều chết giãy dụa, còn chấn thương bản thân.
- Được rồi, cũng không trách ngươi, có điều lần sau chú ý, thời điểm đối địch, ngàn vạn lần không thể nương tay!
Thấy tên này biết sai, Trương Huyền mới hết giận, khoát tay áo, lần nữa nhìn về phía đài cao.
- Lần này các ngươi phái ai?
- Ta đến thỉnh giáo cao chiêu của Trương sư!
Viên Cương đi ra.
Bạch Diện bị đánh bại ở trước mặt, liền xem như hắn, hắn cũng khiếp sợ không thôi, không dám tiếp tục coi thường thanh niên này.
- Ân!
Trương Huyền gật gật đầu:
- Vừa rồi ai bại trong tay hắn?
- Ta!
- Hội trưởng, ta cũng thua!
- Ngươi bại đâu thảm bằng ta, ta tới đi!
- Ngươi thảm cái rắm, ngươi chỉ là từ trên đài ngã xuống, ta còn bị hắn tát một cái, ta thảm nhất! Cho nên ta muốn khiêu chiến!
- Ta còn hộc máu a, ta tới...
...
Nghe được Trương Huyền hỏi, dưới đài xôn xao, mọi người trước đó bị thương, tất cả đều lòng đầy căm phẫn lao đến, cả đám kích động gầm rú.
Mọi người đều là Danh Sư, vừa rồi thanh niên kia bị Bạch Diện đánh một chiêu cũng không tiếp nổi, Trương sư chỉ điểm, lập tức nghịch chuyển, đánh bại đối phương, nếu như bọn họ có thể học được loại bản lĩnh này, thực lực khẳng định cũng có thể tiến nhanh.
Cơ hội tốt như vậy, kẻ ngu mới sẽ buông tha!
- Còn có loại chuyện này...
Viên Cương, Ưng Cần trên đài khóe miệng co giật.
Mẹ nó!
Gặp qua đối mặt đệ tử cấp cao, dọa đến lui về phía sau, còn chưa thấy qua cướp muốn lên.
Lại nói, ngươi đoạt liền đoạt, làm gì so thảm?
Càng thảm, nói rõ thực lực càng yếu, vừa rồi thời điểm giao thủ càng bị động, đều bị đánh thành như vậy, còn muốn đoạt đi lên, các ngươi có để chúng ta vào mắt hay không?
Quá phách lối!
- Viên Cương, một lát nữa trực tiếp động thủ, ngàn vạn không thể lưu tình... Chúng ta lại thua, liền không mặt mũi trở về!
Thấy phía dưới càng ầm ĩ càng hung ác, tất cả mọi người buồn bực, vừa rồi vì sao không đứng tại chỗ để Viên Cương đánh mấy lần, cũng có thể thảm hại hơn một chút... Ưng Cần nhìn không nổi nữa, nhịn không được truyền âm tới.
Trận đầu thảm bại, cho hắn biết Trương sư này đáng sợ, trận thứ hai không thể thua nữa!
Lại thua, liền không có mặt trở về, thành lính canh cửa cho Huyền Huyền hội.
- Yên tâm đi, ta sẽ dùng hết toàn lực!
Viên Cương gật đầu.
Lúc hai người nói chuyện, chỉ thấy Trương Huyền ở dưới đài đã chọn xong đối thủ, là một gia hỏa mặt mũi bầm dập, miệng mũi có chút méo, thậm chí còn không ngừng hộc máu.
- Cái tên này... ta biết, lúc nãy không có đánh nặng như vậy a? Chẳng lẽ vì so thảm hại hơn những người khác... tự đánh bản thân một trận?
Thấy rõ ràng dung mạo người này, con mắt Viên Cương xoay loạn, suýt chút nữa ngã sấp xuống.