Editor: Leo Leo
Bởi vì tư thế, Thư Niệm hiện tại đang ngồi cao hơn Tạ Như Hạc một chút, Trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người kéo lại gần hơn. Hơi thở của anh bao bọc lấy cô, còn có thể rõ ràng cảm nhận đươc nhịp thở đều đều của anh.
Hơi thở ấm áp phun trên cổ cô, có chút ngứa.
Khuôn mặt anh tuấn tú, đôi mắt hẹp dài giương lên, lông mi dài cong. Da trắng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy tia tơ máu màu tím, không giống như trạng thái bệnh tật trước kia, hiện tại có chút sức sống.
Thư Niệm nhìn anh vài giây.
Không khí như ngừng lại ở đó.
Trên người anh có mùi bạc hà thoang thoảng, xen lẫn với mùi thuốc Đông y, như mê hương, khiến cô như bị đầu độc. Thư niệm dần dần nắm chặt bàn tay, khẩn trương đứng ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Con ngươi Tạ Như Hạc trầm xuống, hầu kết động đậy.
Dường như có một năng lượng vô hình kéo gần khoảng cách giữa hai bọn họ, bàn tay đang nắm tay cô của Tạ Như Hạc dần dần nắm chặt, yên tĩnh nhìn cô, đột nhiên anh ngẩng đầu lên. Đồng thời, điện thoại Thư Niệm đổ chuông.
"..."
Thư Niệm lấy lại tinh thần, quay đầu, vội vã đứng dậy từ trên người anh. Cô cầm điện thoại lên, giọng nói có chút run rẩy, mạnh bạo áp chế mình nói,:" Em đi nói chuyện điện thoại."
Cả người Tạ Như Hạc cứng đờ, trên tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm ôn hòa của cô. Anh giả vờ trấn định ừ một tiếng, sau đó lười biếng tựa vào ghế.
Liếc nhìn màn hình điện thoại, Thư Niệm nhận điện thoại:" Mẹ?"
Giọng nói của Đặng Thanh Ngọc đầu bên kia vang lên:" Ôi chao, Niệm Niệm, ngày hôm nay con phải đi làm à?"
Nghe vậy, Thư Niệm lặng lẽ liếc mắt Tạ Như Hạc:" Làm sao vậy?"
"Mẹ hôm nay không có việc gì làm, định qua phòng con dọn dẹp một chút." Đặng Thanh Ngọc càu nhàu:" Bình thường đa phần thời gian con dành ra đều ở phòng thu âm rồi, chắc cũng không có thời gian để dọn dẹp. Nhưng mà cái chìa khóa phòng con đã bị Tiểu Tích cầm đi rồi, hôm nay thằng bé có việc gấp, cầm nhầm chùm chìa khóa của mẹ."
Thư Niệm nhỏ giọng nói:" Không sao đâu, mẹ không cần qua đâu."
Đặng Thanh Ngọc hỏi:" Con không ở nhà sao?"
Thư Niệm len lén nhìn về phương hướng Tạ Như Hạc.
Anh hơi cúi đầu, càng ngày càng thấp, môi mím chặt, nét mặt mịt mờ không rõ. Tâm tình nhìn qua không được tốt lắm, hình như có điểm phiền não. Có lẽ không khí bên trong phòng không được thông thoáng, vành tai vẫn đỏ hồng.
Cô thu hồi ánh mắt, có chút chột dạ:" Vâng"
"Được được", Đặng Thanh Ngọc nói:" Vậy mai mẹ sẽ qua nhé. Con nên để ý chút, nhớ kĩ ăn uống đầy đủ. Gần đây thời tiết thay đổi liên tục, uống nhiều nước nóng chút, đừng để ngã bệnh, biết không?"
Thư Niệm gật đầu:" Vâng, mẹ cũng phải để ý mình nhiều hơn nhé."
Cúp điện thoại, Thư Niệm trầm mặc cầm điện thoại đặt trên bàn trà.
Chuyện mới vưa rồi bị cắt đứt, không khí hiện tại trở nên chút xấu hổ và cứng ngắc.
Thư Niệm không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì, không thể làm gì khác ngoài việc cầm bánh lên ăn. Cô có chút thất thần, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Nếu như Đặng Thanh Ngọc không gọi cuộc điện thoại kia, thì giờ sẽ là cảnh tượng nào.
Cô không dám nghĩ đến.
Qua vài giây, Tạ Như Hạc đứng lên, rót cho cô một cốc nước ấm.
Như có cùng một suy nghĩ, hai người không nói chuyện vừa mới phát sinh, có chút ăn ý.
Tạ Như Hạc bật ti vi, phá vỡ trầm mặc:"Em có hay xem phim không?"
Thư Niệm không lạnh không nóng nói:" tiện tay thì mở, cũng không xem."
Tạ Như Hạc gật đầukhông khí lại trầm xuống.
Thư Niện nghĩ, dù sao cũng phải anh một câu tôi một câu, anh vừa mới chuyển đổi đề tài, hiện tại đến phiên cô đi. Vừa vặn, cô thấy quyển kịch bản bị đặt ở dưới bàn trà, cô đem ra đề nghị:" Nếu không, anh cùng với em luyện tập kịch bản nhé?"
Tạ Như Hạc liếc mắt nhìn bìa, trì độn nói:" Luyện lời kịch?"
"đúng vậy", Thư Niệm tùy tiện lật Kịch bản. "cũng giống như anh hát vậy, đều phải luyện tập mới nhớ. Thì đọc thoại cũng thế, cũng cần phải luyện tập, không phải một lần là xong đâu."
"Ừ."
"Trước đây, em đều phải luyện một mình."Thư Niệm nói:" Ngày hôm nay, anh luyện cùng em nhé"
Tạ Như Hạc trả lời.:" được"
Nghe được lời đồng ý của anh, Thư Niệm có chút vui vẻ.
Cô xem qua nội dung, tự nhiên nói điểm chính:"Nam chính và nữ chính là thanh mai trúc mã. Nữ chính từ nhỏ đã thích nam chính, nhưng nam chính đối xử với cô ấy rất lạnh lùng. Đoạn này nói về nam phụ tỏ tình với nữ chính, nam chính nóng nảy, nói nặng lời với nữ chính rồi sau đó cường hôn nữ chính."
"..."
Thư Niệm lấy bút, đánh dấu một vài điểm cần chú ý:" Trước tiên để em lựa chọn lời kịch của hai chúng mình nhé."
Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, hỏi:" Em mua sách?"
"Quyển này?". Thư Niệm lật một cái, nhớ lại:" Hình như trước em muốn tiếp cận kịch bản, đã mua nhưng chưa có xem qua"
Tạ Như Hạc nhớ kĩ từ trước tới giờ, anh đã lật qua vài trang kịch bản này.
Lời kịch có chút sến súa.
Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Thư niệm, Tạ Như Hạc không muốn quấy rầy vẻ hăng hái của cô.
Mỗi ngày lúc làm chuyện có liên quan đến phối âm, Thư Niệm sẽ vô cùng chăm chú. Cô lấy bút kí hiệu vài chỗ, đặt mình vào nhân vật, tính toán tính cách của nhân vật.
Rất nhanh, Thư Niệm liền đưa quyển kịch bản cho Tạ Như Hạc, nói:" Lời kịch của anh, em đã đánh dấu rồi, là phần lời thoại tô màu vàng, anh có muốn thay đổi không?"
Tạ Như Hạc trừng mắt, thấy lời kịch kia, cả người cúng ngắc.
Không kịp đợi anh trả lời, Thư Niệm nghiêng đầu, nói:" Vậy bắt đầu luôn có được không?"
"Ừ"
Bắt đầu đoạn kịch là lời thoại của Tạ Như Hạc.
Tạ Như Hạc thở hắt ra, bàn tay cầm kịch bản kia có phần căng lên, khô khan nói:" Cô không phải là nói thích tôi sao? Thay lòng đổi dạ nhanh thật, Người đàn ông kia có gì tốt? Có điểm nào so bì được với tôi? Cô đúng là một kẻ lừa gạt, tên lừa gạt."
".."Thư Niệm nhíu nhíu mày, không nhịn được nói:" Anh nói như kiểu đang đọc sách ấy."
Tạ Như Hạc mím môi, không hé rắng.Thư Niệm tiến tới, chỉ chỉ cho anh:" Hơn nữa người này còn nói một tiếng "A" nữa, anh không thấy sao? Phải là giọng nói đầy châm chọc ngả trớn, Giống như này này-----"A"!"
(Leo Leo: đoạn này chị bảo vị cuồng thê này mà đọc lời thoại châm chọc ngả ngớn với chị, làm sao lão này có thể đọc nổi. một phút mặc niệm cho anh Hạc:v)
"..."
Thư Niệm nhìn anh: "Anh thử xem sao"
Da đầu Tạ Như Hạc có chút tê dại, miễn cưỡng nói:" A"
"Không phải như vậy". Thư Niệm gãi đầu một chút, rầu rĩ nói:" Giọng điệu của anh sao không có chút thay đổi nào vậy."
Tạ Như Hạc không nói gì.
Chú ý đến vẻ mặt anh, Thư Niệm bỗng nhiên phản ứng kịp, suy đoán nói:" Có phải anh thấy lời kịch này có chút xấu hổ, không nói nên lời."
Thực sự Tạ Như Hạc không muốn đọc tiếp, thấp giọng thừa nhận:" Ừ."
"Anh không nên nghĩ vậy."
Thư Niệm nói xong, hoàn toàn không có chút nào muốn dừng lại, chăm chú nói:" Anh nên đem cả mình hòa vào cùng với nhân vật, lời kịch này không phải là anh nói ở đây, mà là nhân vật nói."
"Thư Niệm" Tạ Như Hạc liếm liếm môi, uyển chuyển nói:" Anh không phải là nhân viên phối âm"
"A". Dừng lại, giọng của Thư Niệm trong nháy mắt trầm xuống: " Nhưng không phải là anh đang cùng em luyện sao? Anh như vậy cũng không thể nào nhập tâm... Vậy coi như xong, chúng ta xem phim nhé."
Thư Niệm khép kịch bản lại, quay người đi tìm điều khiển tivi.
Nhận thấy tâm tình không vui vẻ của cô, hoàn toàn không cần suy nghĩ, Tạ Như Hạc lập tức bắt lấy tay cô.
Thư Niệm quay đầu lại:" Làm sao vậy?"
Anh thật sự không thể nói ra miệng, lại càng không muốn cô mất hứng.
Tạ Như Hạc rũ mắt, cầm quyển kịch bản lại, một lần nữa mở ra. Nhìn về phía lời thoại khó có thể nói kia, anh nhắm chặt mắt, thỏa hiệp:"...Em dạy anh nói"
-
Cả buổi chiều, hai người đều lăn lộn như vậy.
Đến tối, Tạ Như hạc rốt cuộc có thể bỏ gánh nặng, miễn cưỡng thể hiện ra một chút tình cảm, rồi cũng có thể lừa qua cửa của cô.
Thư Niệm vốn ôm tâm tư nghiêm túc làm việc, nhưng không hiểu sao, càng về sau, mục đích hoàn toàn không giống vậy. Giống như một đứa trẻ con phát hiện ra một món đồ chơi mới, Thấy anh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay, hứng thú của cô trong nháy mắt rời đi.
Cô biết vậy là rất xấu, nhưng lại kìm không được lòng mình nghĩ chơi như vậy thật vui. (Leo: Vâng, chị cảm thấy vui, còn vị nào đó thì đang ấm ức đến mức xanh cả ruột kìa:v) Sau thì chịu không được liền trêu chọc anh. Hai người cùng nhau đi ăn tối.
Nhớ đến cuộc điện thoại của Đặng Thanh Ngọc, Thư Niệm suy nghĩ một chút liền nói:" Ngày mai mẹ em đến tìm em, lâu rồi em chưa gặp mẹ, muốn ở cùng bà một chút."
Tạ Như Hạc trầm mặc, như nhớ ra chuyện gì đó, rất nhanh liền đồng ý.
Sau buổi trưa ngày hôm sau, Đặng Thanh Ngọc đến nhà của Thư Niệm.
Thư Niệm ngủ không sâu giấc, nghe được động tĩnh ngoài cửa liền lập tức tỉnh, mặc áo khoác rồi ra phòng khách.
Đặng Thanh Ngọc mang cho cô một đống đồ ăn, lúc này liền đem đống đồ ăn để vào trong tủ lạnh. Thấy vẻ mặt của cô, bà thuận miệng hỏi:" Đánh thức con?"
Thư Niệm lắc đầu, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chờ lúc cô đi ra, Đặng Thanh Ngọc cũng đã ra khỏi phòng, đang dọn dẹp phòng khách. Thư Niệm tới bên giúp bà, nói:" Mẹ hôm nay đến còn có việc gì không?"
"Không". Đặng Thanh Ngọc cười nói:" Cùng con ăn tối xong, thì mẹ về. Lúc mẹ vừa chuẩn bị đi, Tiểu Tích cũng quấn quýt lấy mẹ bảo muốn qua, nhưng bị mẹ bắt ở nhà làm bài tập."
Động tác Thư Niệm ngừng lại chút, sau đó nói:" em ấy lúc nào muốn đến đều được."
Nghe vậy, Đặng Thanh Ngọc nhìn về phía cô, có vẻ rất vui mừng:" Vậy được, lần sau mẹ sẽ mang theo thằng bé đến."
Thư Niệm cũng cong khóe môi:" Vâng"
"Trước đừng có làm." Đặng Thanh Ngọc chỉ chỉ bàn ăn:"Mẹ mang cho con nhiều cháo, để trong hộp giữ nhiệt. Trước con ăn đi, đừng để đói bụng."
Thư Niệm gật đầu, đi đến trước bàn ăn ăn.
Phòng ở của Thư Niệm không lớn, Một cô gái trẻ ở cũng không quá rộng, chỉ cần dọn dẹp qua một chút, rất nhanh là xong. Vừa lúc Thư Niệm cũng ăn xong cháo, hai người ngồi ghế sô pha trò chuyện.
Phần lớn là nói những chuyện đã xảy ra.
Thư Niệm đang muốn nói cho Đặng Thanh Ngọc biết chuyện mình cùng Tạ Như Hạc yêu nhau, nhưng nhớ tới thái độ trước đây của mẹ với anh, lại thấy hơi do dự, sau cùng vẫn đem chuyện đến bên miệng nuốt vào bụng.
Hai người vừa xem ti vi vừa nói chuyện.
Một buổi chiều cứ vậy trôi qua rất nhanh.
Điện thoại Đặng Thanh Ngọc đổ chuông, là tin nhắn đến. Bà cầm điện thoại lên xem, rồi sau đó để lại một bên.
Chú ý đến ánh mắt của bà, Thư Niệm thuận miệng nói:" Làm sao vậy mẹ?"
"Chuyện dưới quê." Đặng Thanh Ngọc nói: "Con nhớ rõ không? Người bạn tốt của con khi còn học sơ trung đó, Trước hình như mẹ cũng thấy con gặp qua thằng bé? Hình như là Tạ Như Hạc?"Lúc Đặng Thanh Ngọc nhắc đến tên Tạ Như Hạc, không hiểu sao Thư Niệm có chút chột dạ, chần chờ gật đầu.
"Mới vừa rồi anh Cả vừa mới nói, ba hắn hôm nay vừa mới qua đời." Đặng Thanh Ngọc nói:" Nói là hai vị lão gia Tạ gia gọi điện kêu thằng bé về gặp mặt lần cuối, nhưng thằng bé vẫn chưa về."
"..."
"Hiện tại người ta đang nói muốn đến Như Xuyên mắng thằng bé, nói nó là dạng ăn cháo đá bát, đồ vô lương tâm."
Thư Niệm trề môi một cái, không nói ra một lời.
"Đứa bé kia ghi hận lên người nhà như vậy, làm sao có thể đi?" Đặng Thanh Ngọc lắc đầu: " Nhà này cũng thật là. Thế nào là ăn cháo đá bát, điều kiện đầu tiên của ăn cháo đá bát là bọn họ phải có ân với đứa bé đó, nhưng ở đâu ra chứ? Toàn đều là thù hận."
Đặng Thanh Ngọc còn đang nói liên miên,Thư Niệm đã nghe không vào nữa.
Thư Niệm nhìn chằm chằm vào màn hình di động đang sáng lên, nhìn vào nhật kí ngày trong màn hình.
Từng chút từng chút kí ức về ngày này hiện lên trong đầu.
Ngày này tám năm trước đây.
Sau khi Qúy Tương Ninh mất tích một tuần, Tạ Như Hạc tìm bà, một ngày một đêm, và Thư Niệm cùng nhau nhìn thấy thi thể của bà.
-
Nghĩ như vậy, Thư Niệm không biết nên nói với Đặng Thanh Ngọc thế nào. Mặc kệ thế nào, cô nghĩ một ngày một đêm như vậy, cô không nên để anh một mình trải qua.
Chờ lúc Đặng Thanh Ngọc nấu cơm, Cô cấp tốc gửi tin nhắn cho anh [Anh đang ở nhà sao?]
Qua một lúc lâu sau, anh mới trả lời [Ừ]
Thấy cái tin nhắn của anh, Thư Niệm không yên tâm, lập tức đi vào phòng bếp nói với Đặng Thanh Ngọc:" Mẹ, con muốn đi ra ngoài một chút, không thể ăn cơm được với mẹ được."
Đặng Thanh Ngọc kinh ngạc nói:" Con muốn đi đâu? Trước ăn cơm đi? mẹ sắp làm xong rồi."
"Con có việc gấp..." nét mặt Thư Niệm có chút bối rối:" lần sau con ăn cùng mẹ được không?"
"Không sao, con có việc bận mà" Đặng Thanh Ngọc cũng không chú ý." Mẹ nấu xong để tren bàn, khi nào con xong việc thì về hậm nóng lại rồi ăn, thời tiết này không cần để tủ lạnh"
Thư Niệm đồng ý, vội vã vào phòng thay quần áo, sau đó liền ra ngoài.
Đến trước của nhà của Tạ Như Hạc.Thư Niệm lấy dũng khí nhấn chuông cửa.
Rất nhanh có người mở của, là Phương Văn Thừa. Nhìn thấy Thư Niệm, cậu ta có chút bất ngờ:" Thư Niệm? Sao cô lại đến đây?"
"Tôi đến tìm Tạ Như Hạc." Thư Niệm nhỏ giọng hỏi:" Anh ấy có ở đây không?"
"ở trong phòng". Phương Văn Thừa nói:" Hôm nay là ngày giỗ của lão phu nhân, Thiếu gia sáng sớm đi xem lão phu nhân, sau khi trở về liền ở trong phòng, chưa đi ra."
Thư Niệm mím môi, hỏi:" Tôi có thể vào gặp anh ấy không?"
Chuyện này Phương Văn Thừa không có quyền quyết định, vì dù sao cậu ta cũng chỉ là phụ tá. Nhưng cậu ta nghĩ tâm tình của Tạ Như Hạc lúc này không tốt lắm, xuất phát từ lòng tốt, cậu ta nhắc hở:" có thể. Nhưng thiếu gia tâm tình không tốt lắm, lúc này cô đi vào dễ bị thiếu gia giận."
Thư Niệm nói:" Tôi biết rồi"
Phương Văn Thừa Nghiêng người, cho cô một khoảng không:" Cô đi vào đi, tôi chuẩn bị phải đi rồi. Là căn phòng thứ hai, cô cứ trực tiếp mở cửa, có gõ cửa Thiếu gia cũng không nghe thấy gì đâu, Thiếu gia mở nhạc có chút to."
Thư Niệm gật đầu:" Được"
Thư Niệm cởi giầy, đi vào nhà.
Căn nhà này có bốn phòng, trong trí nhớ của cô, gian phòng ở trong cùng kia là phòng của Tạ Như Hạc. Nhưng lúc nãy Phương Văn Thừa nói là căn phòng thứ hai ngược lại, là căn phòng cô chưa từng vào, cũng không biết nó như thế nào.
Tuy Phương Văn Thừa nói không cần gõ cửa, nhưng Thư Niệm vẫn rụt rè gõ cửa một cái.
Không có tiếng trả lời, cô do dự nói:" Tạ Như Hạc, em có thể vào không?"
Vẫn không có tiếng trả lời.
Thư Niệm nắm chặt tay cầm cửa, đẩy cửa ra.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc chợt dội vào tai cô.
Trong phòng vắng vẻ, không có thừa lấy đồ vật nào. Bên ngoài trời đã sẩm tối, rèm cửa mở rộng cũng không có chút ánh sáng nào chiếu đến, đèn chưa mở.
Thư Niệm liếc mắt cái là có thể thấy anh.
Anh ngồi giữa phòng, mặt mày trầm xuống, nhìn không rõ cảm xúc như quỷ hút máu ở chỗ tối.
Nương theo cánh cửa mở ra, ánh sáng chiếu sáng nửa căn phòng.
Anh ngây ngốc giật giật, liếc qua nhìn cánh cửa phòng.
Thấy cô đến, lệ khí trong người Tạ Như Hạc thoáng tiêu tán, anh vẫn ngồi như cũ không nhúc nhích.
Rồi đưa tay hướng phía cô.
Thư Niệm đóng cửa phòng lại, trong phòng toả mùi thuốc lá nồng nặc, cô khẽ ho một tiếng. Cô đi tới, đưa tay nắm chặt tay anh, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình anh hiện tại so với ngày thường không giống nhau, hiển nhiên là rất kém.
Tạ Như Hạc vươn tay đốt một điếu thuốc, phát ra ánh sáng đỏ rực. Nghe được tiếng ho khan của Thư Niệm, anh liền dập tắt. Sau đó vươn tay lấy điều khiển tắt nhạc.
Xung quanh là những quân bài bị vứt lộn xộn.
Thư Niệm không biết nên an ủi anh như thế nào, chỉ có thể ngồi bên cạnh anh.
Giống như năm đó, anh vì chuyện mẹ anh mất tích tìm không thấy mà mờ mịt luống cuống, cô chỉ có thể cùng anh đi tìm khắp nơi.
Nhìn thấy xung quanh hơn chục điếu thuốc lá nằm trong gạt tàn, Thư Niệm nhỏ giọng hỏi:" Anh hút thuốc lá sao?"
Tạ Như Hạc gật đầu nhẹ.
Thư Niệm không biết biểu đạt thế nào, lúng túng nói:" Hút thuốc không tốt cho cơ thể."
Trán của anh liền giãn ra một chút, đuôi mắt nhếch lên, không hiểu sao sinh ra vài phần quyến rũ. Tâm tình khổ sở bị anh đè xuống, dứt khoát nở nụ cười, nhìn qua có vẻ cà lấc phất phơ.
Một người ở cái nơi u ám này, xung quanh vang lên âm thanh mê hoặc người.
Tạ Như Hạc cảm thấy mình lúc này đúng là không được tỉnh táo cho lắm.
Thanh âm của anh có chút khàn khàn, có chút không nhuận, mang theo nụ cười thờ ơ.
"Em hôn anh một cái thì sẽ tốt thôi."
Bầu không khí trong nháy mắt cô đọng lại.
Thư Niệm xiết chặt tay, nhìn anh, tay chân có chút không tự nhiên.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương muốn khóc của cô, tâm tình không tốt của Tạ Như Hạc cũng vơi đi hơn nửa. Bởi vì che giấu trong chỗ tối, anh tự nhiên thấy không có ý tứ gì, ngược lại tâm tình dục vọng sau khi nói ra lại thấy khá là vui vẻ.
Có lẽ anh cũng không muốn chứng kiến vẻ mặt không được tự nhiên của cô.
Tạ Như Hạc rũ mắt, câu " Đùa với em thôi." trong miệng chưa kịp nói ra.
Một giây kế tiếp, như đã hạ quyết tâm, đột nhiên Thư Niệm chống tay lên đất, ngẩng dầu lên. Bởi vì không có kinh nghiệm, cô tìm một vị trí cũng không tốt, đưa miệng đến môi dưới của anh.Hô hấp của hai người dừng lại rõ ràng.Tia sáng ảm đạm, xúc cảm mềm mại trên môi khá rõ ràng.
Như là đang đi qua một cảnh đẹp trong mơ vậy.
Tạ Như Hạc bất ngờ không kịp đề phòng, mắt thoáng mở to ra. Tay cũng không tự chủ chống ra phía sau, đụng phải quân bài sau lưng. Quân bài trong chớp mắt rơi xuống, âm thanh loạt xoạt vang lên.
Cả người anh ngây người một lúc, nhìn chằm chằm cô, hầu kết trượt trong cổ.Chỉ một lát, Thư Niệm lui lại. Ánh mắt tròn của cô phát sáng, đuôi mắt trời sinh có phần rủ xuống, giống như nét mắt làm nũng của cún con, rõ ràng in trong mắt anh.
Bầu không khí kiều diếm trong căn phòng tối đang lên men.
Đại não Tạ Như Hạc trống rỗng.
Thời gian yên tĩnh cũng không được bao lâu.
Một lúc sau, Thư Niệm nhẹ giọng:" Hôn."