Edit by Mạn Đà La - Beta by VeeNói xong, Thư Niệm cũng không màng tới phản ứng của anh ra sao. Cô cúi đầu vòng qua anh, đi về phía quầy thu ngân. Tuy rằng tự nhủ phải kiên định nhưng cô lại không thấy vui vẻ một chút nào...
Sau lưng không còn nghe thấy tiếng nói của anh nữa.
Đi một đoạn đường.
Thư Niệm lại nghĩ đến Tạ Như Hạc, bước chân khựng lại, dùng lực nắm chặt tay rồi buông ra... Cô cảm thấy suy nghĩ này của mình thật không tốt, rõ ràng là hành vi của anh quá kì lạ, nhưng nghĩ tới cái này...
Liền cảm thấy mình phát hoả với anh như vậy là không nên.
Bởi lúc ấy anh đã làm ra chuyện khiến người ta thực sự thất vọng nên ông ngoại mới phải đưa anh đi. Không rõ về sau xảy ra chuyện gì mà khiến anh trở thành thế này?
Thư Niệm thật sự hi vọng anh có thể sống thật tốt, hoặc chí ít cũng không tệ đến mức khiến anh trở thành cái dạng này. Nhưng nhìn anh bây giờ, hẳn là cuộc sống cũng không hề sung sướng.
Thư Niệm lén liếc về phía sau, quả nhiên là không đi theo sao...
Cô không khỏi có chút phiền muộn, tự giằng co chốc lát, rồi đành nhận mệnh quay lại.
Thế nhưng lại không thấy Tạ Như Hạc ở đó nữa. Thư Niệm đứng tại chỗ, tâm tình có chút buồn bực, bước chân đi về hướng lối ra.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, ngẩng lên lại bắt gặp Tạ Như Hạc đang từ khu bán đồ ăn vặt bên kia tiến tới.
Thư Niêm sửng sốt.
Mới nãy anh chỉ cầm mỗi túi băng vệ sinh, giờ lại thấy có thêm năm sáu túi đồ, một đống lỉnh kỉnh không thể coi là nhỏ đó so với anh có chút đối lập khá lớn.
Lại nhìn một cái túi anh đang xách – nó đối với Thư Niêm chẳng hề xa lạ, đấy chẳng phải là kẹo xoài mềm mà cô từng rất thích ăn sao?
Tạ Như Hạc một tay di chuyển xe lăn, một cái tay khác ôm đống đồ. Do mất thăng bằng một túi trong đó liền rơi xuống đất.
Thư Niệm đi đến trước mặt anh, nhặt túi đồ lên trả lại cho anh.
Tạ Như Hạc hơi nhấc mí mắt nhìn cô, rồi trầm mặc nhận lấy.
Thư Niệm vốn đang đứng, nhưng so với cái người đang ngồi xe lăn kia lại chẳng cao hơn bao nhiêu. Cô cúi đầu, tự nhận lỗi trước: "Thật xin lỗi, là tôi đã nói hươu nói vượn."
Tạ Như Hạc cũng không tiếp tục giữ im lặng, nghe thấy tiếng anh không còn thanh nhuận như thời niên thiếu mà có chút trầm khàn: "Cái gì?"
Thư Niệm không nhìn anh, tay chỉ túi băng vệ sinh, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ là anh sẽ không cần dùng đến nó đâu."
Tạ Như Hạc: "..."
Thư Niệm cúi đầu đứng trước mặt anh, cũng không nói thêm gì. Cô cứ đứng im không nhúc nhích, có lẽ nếu anh không đồng ý tha thứ thì cô nhất định sẽ không rời đi.
Tạ Như Hạc cũng không tiếp tục giằng co với cô nữa: "Tôi biết."
Mối lo trong lòng được tháo bỏ, Thư Niệm thoải mái hơn không ít, lại nhìn anh: "Anh còn muốn mua gì sao?"
Tạ Như Hạc thản nhiên nói: "Đã đủ rồi."
Thư Niệm nghĩ nghĩ, đề nghị: "Vậy chúng ta cùng đi trả tiền?"
Tạ Như Hạc hơi ngẩn người, rồi gật đầu.
Hai người đến quầy thu ngân gần đó, xếp hàng một trước một sau.
Cả hai đều không phải là người nói nhiều, Thư Niệm không bắt chuyện, Tạ Như Hạc cũng không có ý định chủ động mở miệng. Hai người duy trì sự im lặng, tựa như là họ thực sự là những con người xa lạ.
Thư Niệm đứng phía trước, cũng không hề quay đầu nhìn anh. Cô thanh toán trước, sau đó đứng ở một bên chờ anh.
Thấy nhân viên thu ngân cầm lấy túi băng vệ sinh, chuẩn bị quét mã vạch. Thư Niệm đột nhiên kịp phản ứng, nói với cô ấy: "Khoan, giúp tôi bỏ cái này ra."
Nhân viên thu ngân dừng động tác, nhìn về phía Tạ Như Hạc: "Anh có muốn bỏ ra không ạ?"
Tạ Như Hạc chần chừ một lúc, vẫn nói: "Không cần."
"..."
"Anh mua cài này làm gì??" Thư Niệm quay đầu nhìn anh, trực tiếp hỏi "Anh thực sự cần mua nó sao??"
Tránh ánh mắt của cô, Tạ Như Hạc rất không tự thiên ừ một tiếng.
Chờ anh nhận lấy cái túi từ nhân viên thu ngân, cả hai cùng đi về phía thang máy tự động. Thư Niệm vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, rất nhanh liền nghĩ thông suốt: "Anh mua thứ đó là để cho bạn gái của anh sao?"
Nghe nói như thế, tay di chuyển xe lăn của Tạ Như Hạc dừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước.
Phát hiện sự khác thường, Thư Niệm quay đầu: "Sao vậy?"
Mắt Tạ Như Hạc buông thõng, tựa hồ đang suy tư điều gì, thật lâu cũng không thấy động tĩnh. Sau đó, anh đột nhiên nhấc lên cái túi trong tay, đưa cho cô: "Cho em."
Thư Niệm sửng sốt: "Cho tôi?"
Tạ Như Hạc gật đầu, lặp lại một lần: "Là cho em."
"Tại sao... lại cho tôi?" Thư Niệm mờ mịt, nhưng chú ý tới túi đó lại là túi trong suốt, anh cầm có vẻ rất xấu hổ, đành phải nói: "Vậy tôi sẽ lấy cái này."
Trong túi trừ một gói băng vệ sinh, còn có năm túi kẹo xoài mềm.
Tạ Như Hạc lắc đầu: "Cho em hết."
Lần này anh không lại chờ Thư Niệm kịp phản ứng, trực tiếp đem mấy cái túi nhét vào trong tay của cô. Đầu ngón tay chạm đến lòng bàn tay của cô, khẽ run lên, anh lập tức rút lại như bị bỏng, sau đó tiến lên phía trước.
Thư Niệm đứng nguyên tại chỗ vài giây, thần sắc trì độn không đổi.
Trước kia quen biết anh, anh nghĩ gì cô đều không thể hiểu. Hiện tại qua đã nhiều năm như vậy, cô càng cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi.
Thư Niệm không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, đi theo, hỏi: "Anh định về như thế nào?"
Tạ Như Hạc không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em về như thế nào?"
"Tôi định đi tàu điện ngầm."
"Được." Lời này cũng không nói rõ là anh làm sao để đi về. Thư Niệm nhìn anh một cái, cũng không đáp lại.
Tạ Như Hạc thấy hai tay cô đều phải xách đồ, trầm mặc một lát sau, chủ động nói: "Để tôi cầm giúp em."
Thư Niệm lắc đầu: "Không cần."
Nghe được câu trả lời này, thần sắc Tạ Như Hạc có chút cứng lại, đáy mắt sâu thẳm, tâm trạng rõ ràng không tốt. Anh nắm chặt cái túi trong tay, thanh âm rất nhẹ, mang theo chút ý lạnh: "Vì sao?"
Không biết tại sao anh lại đột nhiên không vui, Thư Niệm nhỏ giọng nói: "Cái gì vì sao cơ?"
Thần sắc của anh u ám: "Em cảm thấy tôi không giúp được em sao?"
Thư Niệm không nghe rõ: "Cái gì?"
Đúng lúc hai người đi ra đến gần cửa lớn siêu thị.
Gió lớn ào ào thổi, như tan vào bóng đêm, xuyên qua từng dòng người.
Tạ Như Hạc không nhắc lại, hai mắt đen giống như mực, thâm thúy mà lại sâu thẳm. Anh ngẩng lên, lần đầu lộ ra thần sắc kém như vậy: "Thư Niệm."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô sau suốt thời gian xa cách kia.
Thư Niệm dừng bước lại, nghi ngờ nói: "Sao thế?"
Ánh sáng rọi lên người anh, còn khuôn mặt khuất tối, đôi mắt kia lại sáng lên, trong vắt. Anh khẽ nói: "Tại sao em không hỏi tôi, vì sao chân tôi lại thành ra như vậy?"
"...Tôi cảm thấy anh nhất định sẽ không muốn nói." Thư Niệm nắm chặt cái túi trong tay, có chút không biết làm sao, trái tim cũng như bị người ta bóp lấy, thở không nổi: "Mà, đó hẳn cũng chẳng phải là kí ức gì tốt đẹp với anh, cứ quên đi cũng tốt..."
Nếu như là có ai đó hỏi cô, vì sao bây giờ lại biến thành cái dạng này.
Thư Niệm cũng là sẽ không nguyện ý nói.
Hồi ức đó chắc chắn không hề tốt đẹp.
Cô sẽ không muốn lại ôn lại lần nữa.
"Dần dần sẽ tốt..." Yết hầu anh lên xuống, ánh mắt ảm đạm, giống như là nhận rõ hiện thực, thanh âm trở nên trầm thấp buồn buồn: "Thư Niệm, chúng ta không cùng đường."
Thư Niệm cũng không để ý: "Có người tới đón anh thật sao?"
Tạ Như Hạc không khẳng định cũng không phủ định.
Sau đó, rốt cục nói ra nguyên nhân anh một mực đi theo cô: "Người gọi cho em hôm qua là tôi,... về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, em có thể đến tìm tôi."
"..."
Anh còn nói một câu gì nữa, nhưng thanh âm bị ép xuống rất thấp, Thư Niệm không thể nghe rõ...
Cô vẫn còn có điều muốn hỏi.
Nhưng Tạ Như Hạc đã xoay xe, hướng một hướng khác rời đi, ngay cả lời tạm biệt cũng không để lại.
---------------------
Thư Niệm xách một túi đồ lớn, đi đến chỗ cho thuê xe đạp, thuê một chiếc xe, rồi đạp thẳng đến ga tàu điện ngầm.
Từ về đến trạm xe gần nhà, đại khái mất 15", đi về đến nhà chắc sẽ mất thêm 10" đi đường nữa.
Thời gian còn sớm, các cửa hàng trên phố vẫn còn sáng đèn. Đèn neon cùng đèn đường rực rỡ, có thể nghe được âm thanh cười đùa của những cặp tình nhân, khắp nơi rộn rã các âm thanh huyên náo.
Thư Niệm ghé lại một cửa hàng ven đường mua chiếc bánh phô mai, vừa ăn vừa đi về nhà.
Cả quãng đường đó nàng không ngừng nghĩ đến Tạ Như Hạc.
Tâm tình không khỏi cảm thấy có chút không vui. Thư Niệm cũng không hiểu điều gì khiến tâm tình cô tự nhiên xuống dốc như vậy, rõ ràng anh không có ác ý gì.
Mặc dù cuộc gọi hôm qua anh đã lừa cô. Nhưng cô cũng không nghĩ đến điều này.
Lại nghĩ đến lời cuối cùng khi nãy của anh, khẩu hình đó... có chút quen thuộc. Hẳn là Tạ Như Hạc đã nói bảy chữ. Nhưng lại quá mơ hồ, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc anh đã nói gì.
Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, suốt quãng đường đó Thư Niệm một mực nghĩ về lời nói mơ hồ đó của anh.
Về đến dưới nhà, Thư Niệm nhìn quanh bốn phía một chút, xác định chung quanh không có ai, cô mới thở nhẹ một hơi, chạy một mạch lên lầu hai, mở của vào nhà liền lập tức khóa lại.
Cô thở phì phò, tự thì thầm: "Không muốn bị người khác khi dễ."
Thư Niệm sửng sốt một chút, lặp lại một lần vẫn không dám tin tưởng. Chỉ cảm thấy Tạ Như Hạc sẽ không nói những lời như vậy, nhưng lời này lại trùng hợp rất khớp với khẩu hình của anh.
Thư Niệm đứng đó phát ngốc...
Rất nhanh khôi phục lại tâm tình, cô theo thói quen kiểm tra cửa sổ, nấu nhanh một gói sủi cảo đông lạnh, tắm rửa, giặt quần áo, luyện khẩu hình trên TV, đọc kịch bản... chờ Thư Niệm làm xong mọi việc thì ngoài trời cũng đã rạng sáng.
Cô bật đèn, nằm lỳ ở trên giường chơi điện thoại.
Nghĩ cho tới cái tên mà hôm nay nghe được tại WC, Thư Niệm gãi gãi mặt, do dự vài giây. Cô mở web tìm kiếm, nhập vào 2 chữ "A Hạc".
Đối với phương diện âm nhạc này, Thư Niệm cũng ít quan tâm.
Nhìn thông tin trên Baidu cô mới biết được A Hạc mấy năm gần đây là một ca sĩ solo rất hot. Từ 5 năm trước anh ta đã bắt đầu trình bày những tác phẩm của mình trên các đài bình dân.
Album đầu tiên của anh ta có tên «
Niệm của tôi», bởi vì không có tiếng tăm hay nâng đỡ gì nên giai đoạn này việc thu hút fan không hề dễ dàng. Nhưng anh tựa hồ cũng không để ý điều này, vẫn tiếp tục theo đuổi đam mê của mình.
Album thứ hai là «
Khó kiểm soát », tình cờ được một chương trình gameshow đang hot bấy giờ phát ra, sau đó mọi người dần biết đến và có chút danh tiếng.
Cứ mỗi lần một Album mới được phát hành, danh tiếng của anh cũng theo đó mà tăng lên. Sau khoảng 2 năm làm việc, anh dần lui về sau màn, chuyên tâm sáng tác nhạc.
Thư Niệm mấp máy môi, lẩm nhẩm «
Khó kiểm soát ».
Khúc nhạc dạo không quá dài, phong cách trữ tình gợi nhiều cảm xúc, có thể nghe được các loại tạp âm, không biết là phát ra từ cái gì. Nhưng chỉ một lúc, những âm thanh hỗn tạp đó bỗng im bặt. Tiếng hát của A Hạc vang lên trong cái nền yên tĩnh ấy.
Mí mắt Thư Niệm giật giật.
Đúng là Tạ Như Hạc trong suy nghĩ của cô.
Thanh âm của anh kéo dài theo tiết tấu, trầm thấp linh hoạt kỳ ảo, mỗi chữ mỗi câu phảng phất mang theo một tình cảm u ám và tuyệt vọng. Khí tức nhàn nhạt, tiếng nhạc ấy giống như con người anh, lưu loát sạch sẽ.
Âm thanh vờn qua tai, len lỏi vào trái tim... tâm tình Thư Niệm khá hơn không ít. Nhưng nó cũng khiến cô có chút bối rối.
Trước khi chìm vào giấc ngủ.
Thư Niệm không khỏi liền nghĩ tới lời nói của Tạ Như Hạc trước đó
—— "Chúng ta không cùng đường."
-...
Chuyện Lý Hoành vào viện cũng đã qua được vài ngày.
Bởi vì chính mình đã chủ quan mà hành động lỗ mãng, Thư Niệm suy nghĩ rất nhiều ngày. Cuối cùng miễn cưỡng đưa ra được một kết luận, cô cảm thấy tuổi của mình còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thể cân nhắc chu toàn, không phải là không thể tha thứ.
Mỗi ngày cô đều tự cường điệu mà đưa ra hàng chục cái kết luận khác nhau.
Nhưng cách tẩy não này không có tí hiệu quả, bởi nó đã bị Trần Hàn Chính phá bỏ...
Trần Hàn Chính và Lý Siêu - con trai Lý Hoành có quan hệ rất tốt, cậu ta còn quấn lấy Thư Niệm nói chuyện. Do đó Thư Niệm đã biết rõ ràng một việc —— lần Lý Hoành vào viện đó, chiếc xe đạp kia cũng bị hư hại không nhẹ.
Nhưng lúc đó, vì tiết kiệm tiền nên Lý Hoành không có mang xe đi sửa.
Trần Hàn Chính lúc nói những lời này, trong miệng còn ngậm chiếc bút, giọng điệu có vẻ giễu cợt: "Vận mệnh đối với hắn thật đúng là không đến nỗi, tiền kiếm được bao nhiêu đều để dùng "đầu tư" vào bệnh viện, không thì cũng là mẹ hắn đến lấy. Tôi cũng là lần đầu tiên được thấy loại người này, vì tiền mà chịu tội."
Thư Niệm trầm mặc.
Trần Hàn Chính cảm thấy khác thường, như bình thường cô nhất định sẽ cau có mặt mày, như mấy bà già giáo huấn cậu đừng có nói năng bậy bạ. Thế nhưng bây giờ lại im lặng như vậy...
Trần Hàn Chính thấy lạ: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Thư Niệm ngẩng đầu: "??"
"Sao không mắng tôi đi bà già!" Trần hàn chính rống to: "Hôm nay sao không mắng tôi à?! Cậu đã thay lòng sao? Cậu không còn yêu tôi nữa ư?? Con mẹ nó chứ không nghe!!!"
"..."
Thư Niệm đang mang tâm sự nặng nề, không có tâm tình phản ứng lại với cậu ta. Nhưng cô vẫn buộc phải nghiêm túc đáp lại: "Tôi chưa từng có mắng cậu, đó đều là đang giáo dục cậu đó."
"..."
"Còn nữa, thay lòng đổi dạ, tình yêu gì đó đừng có nói lại lần nào nữa." Thư Niệm nhíu mày, "Mới bao nhiêu tuổi đâu sao trong đầu làm toàn những cái chuyện không đâu vậy hả?..."
Giờ đến lượt Trần Hàn Chính trầm mặc.
Rốt cuộc cậu ta không phản bác được gì, bèn hề hề cười trừ: "Quả thật y như lời đồn, thực sự là lão bà 13 tuổi. Tôi đã thực sự được chứng kiến."
Thư Niệm không để ý tới cậu ta, nằm sấp ở trên bàn, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Không biết suy nghĩ cái gì.
Không rõ qua bao lâu, Thư Niệm đột nhiên chú tới đám thiếu niên trên sân thể dục đang tập chạy, họ mặc bộ đồng phục trắng với những đường kẻ xanh, hừng hực sức sống thanh xuân.
Thư Niệm đột nhiên giương mắt nhìn về phía Trần Hàn Chính, trông như có điều đang suy nghĩ.
Trần Hàn Chính không khỏi có chút hoảng: "Được được được, không nói, không nói nữa? Đừng nhìn tôi như vậy."
Thư Niệm tròn mắt, nghĩ đến một câu "Học sinh cấp hai đẹp nhất", hỏi hắn: "Cậu có biết nam sinh nào đẹp trai nhất trường ta không? Còn có người đó học lớp nào?"
Nghe vậy, Trần Hàn Chính xích lại gần cô, dùng lòng bàn tay cọ xát chóp mũi. "Biết."
Thư Niệm trong nháy mắt giữ vững tinh thần: "Ai?"
Trần Hàn Chính cười tươi rói, oai phong lẫm liệt nhả ra hai chữ: "Là tôi."
Thư Niệm không hùa theo, nhíu mày lại: "Cậu không nghe rõ tôi hỏi gì sao?"
"Hả?"
Thư Niệm rất chân thành, không có chút nào muốn tỏ ra là đùa giỡn.
"Tôi nói là đẹp trai nhất!"
Trần Hàn Chính: "..."
[21:46 06.12.18 √]