Editor: Na ~~~~~Beta: Leo Leo
Nói xong, Tạ Như Hạc ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Thư Niệm thu hồi lại tâm tư, chào tạm biệt Hoàng Lệ Chi bên kia điện thoại, sau đó cúp điện thoại. Cô bò xuống giường, đi tới cửa nghe động tĩnh của Tạ Như Hạc.
Không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Nhận được cú điện thoại trong tình huống đó, nóng nảy của Thư Niệm cũng đã biến mất bặt vô âm tính. Cô liếm môi một cái, lần nữa đứng trên ghế, lục lọi trên tủ quần áo tìm bàn chải đánh răng của Tạ Như Hạc.
Nhưng mới vừa nãy Thư Niệm nỗ lực tiến vào, bây giờ sờ nửa ngày không thấy.
Thư Niệm nhón chân lên, tốn sức mò vào sâu dò. Vùng vẫy mấy phút sau, cô nhụt chí đứng ngay ngắn, nhìn chằm chằm nóc tủ quần áo, không biết làm sao lại phun ra hai chữ.
"Chết rồi..."
Giằng co mấy giây.
Thư Niệm nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại cuốn sách ở trên tủ đầu giường. Cô cầm lên, cuộn thành một cây gậy, giống như một người mù đang tùy tiện tìm trên nóc tủ quần áo vậy.
Trong lúc cô rốt cuộc cũng đụng phải bàn chải đánh răng, sau lưng lại có âm thanh cửa bị mở ra.
Đi đôi với giọng nói của Tạ Như Hạc "Niệm Niệm, nên uống thuốc..."
Có lẽ thấy hình dáng lúc này của cô, lời của anh hơi ngừng lại.
Động tác Thư Niệm ngừng lại, từ từ quay đầu lại.
Vừa vặn lại đụng trúng với ánh mắt Tạ Như Hạc.
Bị người khác bắt quả tang, cô nuốt nước miếng một cái, một lúc không biết nên phản ứng thế nào, động tác cứng đờ cứ duy trì như thế, ngập ngừng nói "Biết rồi"
Tạ Như Hạc như có suy nghĩ gì đó, nhìn cô chằm chằm, đứng tại chỗ không động.
Thư Niệm chậm rãi thu tay, tự hỏi nếu xem như không có chuyện gì xảy ra thì có nên lộ vẻ cứng nhắc xấu hổ hay không. Cô chưa kịp nghĩ kỹ, Tạ Như Hạc đã đi tới, bế cô từ trên ghế xuống.
"Với không tới à?"
"..." Thư Niệm yên lặng vài giây, nhận mệnh mà gật đầu "Ừ:
Tạ Như Hạc nhìn bộ dạng của cô chằm chằm, khóe miệng cong lên, nhịn không được cười ra tiếng. Anh đứng lên chiếc ghế, dễ dàng cầm bàn chải đánh răng bị lăn vào sâu kia "Đừng đứng cao như vậy, lần sau giấu ở chỗ nào thấp xíu"
Thư Niệm liếc anh một cái, cứng đầu nói "Thấp một chút, anh chẳng phải một chút liền thấy sao?"
Tạ Như Hạc ừ một tiếng, thờ ơ nói "Vậy anh sẽ làm bộ như không thấy"
"..."
-
Lúc dời đến nhà Tạ Như Hạc, nhiệt độ không khí vẫn duy trì ở nhiệt độ thấp, cho nên Thư Niệm mang quần áo tới phần lớn là trang phục mùa đông. Xung quanh đã đổi trang phục theo mùa, nhưng bởi vì cũng không cần ra ngoài, cô cảm thấy quần áo đủ mặc.
Hôm sau, hai người trở lại nhà của Thư Niệm.
Mặc dù căn này không có người ở hơn một tháng, nhưng bởi vì Đặng Thanh Ngọc thỉnh thoảng sẽ tới dọn dẹp giúp Thư Niệm, giờ phút này nhìn ngược lại cũng sạch sẽ, không khí cũng không khó ngửi.
Lần trước về, Thư Niệm chỉ mang theo một số đồ cần thiết, rất nhiều thứ cô không mang tới nhà Tạ Như Hạc.
Lúc đó là cảm thấy chắc sẽ không ở nhà anh quá lâu.
Chỉ là mấy ngày, không cần mang quá nhiều đồ.
Kết quả chớp mắt một cái đã hơn một tháng.
Thư Niệm còn cảm giác phải ở lại trong một đoạn thời dài.
Cô suy nghĩ một chút, mang toàn bộ quần áo ra, lộn xộn nhét vào hành lý. Rồi sau đó nhìn quanh phòng một vòng, thấy cái gì muốn cầm liền ném vào trong vali, giống như là muốn chuyển đi hết.
Cuối cùng, Thư Niệm tốn sức khóa kéo lại, ra phòng.
Nghe được động tĩnh, Tạ Như Hạc đi tới, cầm vali giúp cô.
Thư Niệm lại nhìn phòng khách một vòng, nhỏ giọng nói "Hẳn là không cần gì nữa đâu"
Tạ Như Hạc gật đầu "Vậy đi thôi"
Thư Niệm đi trước mở cửa, tự nhiên nói "Bằng không cái nhà này em cho thuê đi, cảm giác để như vậy cũng uổng... nhưng em lại cảm thấy..."
Lời còn chưa nói hết, trên lầu vang lên tiếng bước chân, đi đôi với tiếng hát của phụ nữ "Cho là tinh tinh bị mưa nện xuống... ngẩng đầu nhìn lên... nhưng là anh xuất hiện..."
Thư Niệm đã thuộc lòng trôi chảy bài hát này, lập tức nhìn theo hướng âm thanh.
Đúng lúc phụ nữ đang đứng ở cầu thang tầng ba.
Chú ý tới có người, phụ nữ theo bản năng ngậm miệng. Cô ta mặc đơn giản, áo ngắn quần đùi, lộ ra vòng eo nhỏ gầy trắng, cùng với đôi chân trắng nõn thon dài. Tóc quăn xoắn được thả sau lưng.
Mặt không trang điểm, nhưng nhìn vẫn y nguyên so với bộ mặt xuất hiện trước công chúng.
Thật là đã lâu không gặp, Kha Dĩ Tình.
Kha Dĩ Tình trên tay đổi chìa khóa, nhìn cà lơ phất phơ "Thư Niệm?"
Thư Niệm trừng mắt nhìn "Cô làm sao lại ở chỗ này?"
"Tôi dời đến lầu tầng bốn" Kha Dĩ Tình cười híp mắt nói "Gần đây mới vừa hoàn thành một bộ phim, nghỉ ngơi một trận. Còn cô? Không phải cùng..."
Lời còn chưa nói hết, cô ấy liền chú ý tới Tạ Như Hạc đang đứng sau lưng Thư Niệm.
"À, trở về lấy đồ sao?"
Thư Niệm gật đầu một cái "Ừ"
"Ài, đúng rồi. Tôi có chuyện hỏi cô chút" Nói xong, Kha Dĩ Tình liếc Tạ Như Hạc, để ý tới hành lý trong tay anh, bổ sung "Hai người đang gấp sao??"
Bởi vì trước đây hai người tán gẫu bên Wechat, Thư Niệm có ấn tượng tốt với Kha Dĩ Tình: "Không gấp"
Kha Dĩ Tình hỏi "Vậy hai người muốn đi đâu vậy?"
Nghe vậy, Thư Niệm nhìn về phía Tạ Như Hạc, dường như muốn hỏi ý kiến.
Tạ Như Hạc thay cô trả lời "Đi mua một chút thức ăn, sau đó trở về nhà"
Thư Niệm giải thích "Đi bằng tàu điện ngầm"
"Vậy chúng ta tiện đường rồi" Kha Dĩ Tình lấy kính râm treo ở cổ áo đeo lên, lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra "Vừa đi vừa nói đi, sẽ không chậm trễ thời gian của cô"
Thư Niệm đi đến bên cạnh cô ấy "Cô muốn hỏi gì thế??"
Tạ Như Hạc kéo hành lý, trầm mặc đi sau lưng Thư Niệm.
"Có đoạn thời gian, tại thành phố khác quay phim" Kha Dĩ Tình sâu sắc nói "Phòng này là tôi kêu bạn của tôi cho tôi thuê, cô cũng nên biết tôi vì cái gì đến đây đi..."
Thư Niệm suy nghĩ, lắc đầu "Không biết"
Trong nháy mắt Kha Dĩ Tình an tĩnh lại. Chú ý Tạ Như Hạc đứng ở phía sau, cô ấy dè dặt xát lại gần Thư Niệm, dùng hơi thở nói hai chữ "Hạ------- Hữu--------"
Thấy vậy, Thư Niệm cũng thấp giọng "Cảnh sát Hạ?? Anh ta thì sao??"
Kha Dĩ Tình ho nhẹ một tiếng "Tôi muốn theo đuổi anh ấy"
Thư Niệm cho là mình nghe nhầm "Nhưng trước kia cô không phải đã nói..."
"Tôi đây không phải là...: Kha Dĩ Tình không biết nên nói thế nào, xé đề tài "Hạ Hữu có phải cũng chuyển nhà rồi không?? Tôi đến một tuần rồi, chưa từng thấy anh ấy, gõ cửa nhà anh ấy cũng không có ai"
Thư Niệm cũng không rõ lắm "Tôi cũng không biết, nhưng cảnh sát Hạ có thời gian làm việc không cố định"
"Vậy cô biết anh ấy bình thường tan làm lúc mấy giờ không??"
"Không biết" Thư Niệm thành thật nói "Bởi vì thời gian làm việc của tôi tương đối dài, so với anh ta thì không trùng nhau. Hơn nữa tôi về nhà cơ bản là tắm xong liền ngủ, cũng không quá chú ý"
Kha Dĩ Tình gãi đầu một cái "Tôi làm sao có cảm giác anh ta cố ý không để ý đến tôi?"
Thư NIệm do dự nói "Anh ta sẽ không"
Nghe nói như vậy, mắt Kha Dĩ Tình sáng rực lên chút "Tại sao??"
Thư Niệm nhìn cô ấy "Ngoại hình của cô đẹp mắt"
"Đúng nha" Kha Dĩ Tình nhíu mày, không nhịn được liền mắng "Tôi thật sự phục rồi, hình dáng của tôi thế này rồi anh ấy còn phải chọn ba lấy bốn, tránh tôi như tránh tà, anh ấy có phải mắt thẫm mỹ có vấn đề không??"
Thư Niệm cảm thấy cô nói chuyện thú vị, khóe miệng cong lên.
Nói xong, Kha Dĩ Tình liền nghĩ tới một chuyện "Đúng rồi, gần đây phim điện ảnh "Thừa dịp anh vẫn còn ở đó", ca khúc là chính cô hát?"
Thư Niệm sững sốt một chút, mới nhớ tới là đã chiếu "Ừ"
Kha Dĩ Tình lại hỏi " Vai Miêu Mạn là cô lồng tiếng??"
Miêu Mạn là nữ chính thứ hai trong phim.
Thư Niệm nói "Đúng thế"
"Ài, phối hợp rất tốt đấy" Kha Dĩ TÌnh bát quái nói "Cái phim này gần đây bị thê thảm rồi, nói là cố truyện cẩu huyết, tam quan bất chính, cho nên điểm đáng giá với phòng bán vé đều thảm"
Thư Niệm không chú ý cái này, a một tiếng "Hử?"
"Đúng a" Kha Dĩ Tình nói "Nói là bỏ ra đống tiền để mua vé xem phim, chỉ có bài hát là có thể nghe. Tôi còn nghe nói, nói nhân vật màn ảnh lớn Miêu Mạn còn dùng lồng tiếng"
"..."
"Ôi! cô đứng để ý" Kha Dĩ Tình nói chuyện thẳng tới thẳng lui "Tôi đi xem phim, diễn xuất của Miêu Mạn kia còn có thể phối hợp với cô quả thật trâu bò"
Thư Niệm quy củ nói "Bởi vì giọng nói không thích hợp với nhân vật, tìm diễn viên lồng tiếng là bình thường"
"Chủ yếu là nhìn cô ấy bị bôi đen như vậy có ý tứ" Kha Dĩ Tình nói rất nhiều, nói đến liền không thể dừng được "Trước đây tôi có tham gia một sự kiện, cái lần trước cũng cùng cô nói cái đó"
"Ừ"
Kha Dĩ Tình quay đầu nhìn Tạ Như Hạc một cái, thấy anh tựa hồ cũng không có nghe các cô đang nói chuyện, cũng không quá để ý "Vốn là mời thầy A Hạc, nhưng anh ta không tới. Người ta liền mời Từ Trạch Nguyên, Miêu Mạn cũng ở đấy"
Thư Niệm đối với loại chuyện này không quá hiểu, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Kha Dĩ Tình "Hai người bọn họ giống như vừa nhìn liền yêu"
Thư Niệm lại gật đầu.
"Bất quá tôi lại có cảm giác Miêu Mạn đơn phương, cũng là người đáng thương" Kha Dĩ Tình thở dài "Không nói nữa, để cho tôi nghĩ đến bản thân mình đã"
Thư Niệm há miệng một cái, suy nghĩ phải an ủi cô ấy thế nào.
"A, không quấn rầy cô nữa" Kha Dĩ Tình hướng về phía cô vẫy tay, lập tức nhiệt tình liền dâng cao "Tôi đi đây, nhìn xem có thể bị trật khớp gì không. Ngày khác lại nói chuyện"
Thấy cô ấy tựa hồ như bình thường, Thư Niệm cũng không nói nhiều, liền đồng ý.
Thư Niệm quay đầu, nhìn Tạ Như Hạc một đường đều trầm mặc "Chúng ta phải đi mua cái gì a??"
"Mua chút bánh mì nướng" Không biết suy nghĩ gì, giọng Tạ Như Hạc có chút không yên lòng "Em muốn ăn cái gì không??"
Thư Niệm còn cảm mạo chưa khỏe, tại trời nóng bức này, cô chỉ muốn ăn đồ lạnh. Nhưng cảm thấy Tạ Như Hạc anh sẽ không cho cô ăn, không thể làm gì khác đành lắc đầu một cái "Không có"
Trầm mặc đi một hồi.
Tạ Như Hạc đột nhiên nói "Mới vừa nãy, người bạn kia của em có nhắc sự kiện gần đây"
Không biết tại sao lại đột nhiên nói cái này, Thư Niệm cảm thấy không quá hứng thú, chẳng qua ồ một tiếng.
"Ngày hôm qua Từ Trạch Nguyên cùng Miêu Mạn lên hot search" Tạ Như Hạc liếm liếm môi, giống như là đang làm nền "Nói là có người chụp lén hai người đi ăn cơm"
Thư Niệm nhìn anh, rất nghiêm túc nói "Em không thèm để ý cái này"
Tạ Như Hạc dừng lại, lại nói "Ngày hôm qua Từ Trạch Nguyên gọi điện cho anh"
Nghe nói như vậy, biểu tình Thư Niệm mới có chút thay đổi "Tìm anh làm gì??"
Tạ Như Hạc "Xin lỗi vì lúc trước xúc phạm tới anh"
Thư Niệm suy nghĩ một lúc lâu "Đó không phải là đã qua lâu rồi sao??"
Giọng nói Tạ Như Hạc không có một gợn sóng "Cậu ta bảo lịch trình quá nhiều, bận nên không có thời gian"
Vẻ mặt Thư Niệm cổ quái "Anh không cần để ý đến anh ta"
"Ừ"
Qua hồi lâu.
Tạ Như Hạc lại nói một câu "Sau đó cậu ta lại gọi điện cho em."
Thư Niệm không phản ứng kịp "A?"
"Lúc ấy em đang ngủ" Giọng nói Tạ Như Hạc rất thấp "Anh liền nhận."
"Nga..." Thư Niệm suy nghĩ một chút, giải thích "Lúc trước anh ta không gọi điện cho em"Tạ Như Hạc mím môi, mặt không đổi sắc mà nói dối.
"Anh quên nói cho em."
Nghĩ đến tối hôm qua, sau khi anh nhận điện thoại.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói Từ Trạch Nguyên có chút khẩn trương "Là Thư Niệm sao?? Anh là Từ Trạch Nguyên"
Thư Niệm chuyển tới chỗ này được một thời gian, anh chưa thấy qua cô cùng Từ Trạch Nguyên gọi điện thoại. Nghĩ tới chuyện scandal gần đây, Tạ Như Hạc đại khái có thể đoán được Từ Trạch Nguyên sẽ giải thích cái này.
Muốn giải thích với bạn gái anh.
Nghĩ tới đây, mi mắt Tạ Như Hạc mang theo mấy phần tà ác, sợ đánh thức Thư Niệm, liền đi ra khỏi phòng. Anh im lặng mấy giây, mặt không thay đổi đáp một câu "Không phải"
Hai người trước đây không lâu mới gọi điện cho nhau, Từ Trạch Nguyên lập tức nhận ra âm thanh của anh, cho là gọi nhầm số "Thầy A Hạc?? Xin lỗi, là tôi gọi nhầm số..."
"Không sai" Tạ Như Hạc nói "Cậu rốt cục có chuyện gì?? Tôi sẽ thay cậu chuyển lời"
Từ Trạch Nguyên bên kia chớp mắt liền an tĩnh lại
"A, đúng rồi" Giọng nói Tạ Như Hạc ngừng một chút, rồi sau đó bình tĩnh giải thích "Thư Niệm mà cậu vừa mới nói, là bạn gái của tôi"
Na: Yêu mọi người nè, hai chương như đã hứa. Chúc mọi người đi học vui vẻ ( cho những ai ở nhà chuẩn bị đi học giống Na:vv) và một ngày tốt lành nhé <3. Yêu