Edit by Na ~ Beta by VeeThư Niệm thấy khuôn mặt của Trần Hàn Chính cứng lại trong nháy mắt. Cậu muốn nổi giận với cô, nhưng ánh mắt khi lên tiếng của cô lại rất bình tĩnh, không mang theo bất luận cái gì bất thường, cảm giác tựa như là đang trình bày sự thật vậy.
Trần Hàn Chính hít một hơi thật sâu, trực tiếp về chỗ ngồi.
Ngay từ đầu, Thư Niệm không biết cậu ta vì cái gì mà tức giận.
Sợ cậu cho là cô đang cố ý nói móc, Thư Niệm còn đặc biệt đi đến trước mặt cậu, nghiêm trang giải thích.
"Tôi không có lừa cậu. Nam sinh kia thật sự có dung mạo rất đẹp, chính là kiểu mà, không cần giống tận lực cường điệu như cậu, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng đẹp đẽ."
Kết quả Trần Hàn Chính càng tức giận hơn, trừng mắt kêu cô cút.
Thư Niệm bị cậu ta trừng mắt, sau khi kịp phản ứng, lập tức hiểu cậu vì sao mà tức giận. Nét mặt của cô trở nên hơi kì quái, nhưng vẫn là không có gì để nói, ngoan ngoãn ồ một tiếng, trở lại vị trí ban đầu.
Trần Hàn Chính, hỏi con người này không được, Thư Niệm cũng không biết hỏi ai.
Cũng không phải cô cùng những người khác quan hệ không tốt, mà là Trần Hàn Chính giao tiếp rộng, quen biết mấy đàn anh đàn chị cấp ba ở hầu hết cái trấn Thập Diên này. Thư Niệm cảm thấy Trần Hàn Chính hẳn là sẽ biết là ai.
Nhưng bây giờ Trần Hàn Chính lại nhận định mình là nam sinh cấp hai đẹp trai nhất, cô phản bác lại sự thật sẽ khiến cậu tức giận.
Thư Niệm không muốn nói dối, vậy thì phải tìm những phương pháp khác. Cô ưu sầu thở dài.
Hà Hiểu Dĩnh bạn ngồi cùng bàn chú ý tới nét mặt của cô, tò mò hỏi: "Cậu sao thế??"
Thư Niệm không định giấu diếm, thành thật nói: "Muốn tìm người."
Sau đó nói lời xin lỗi.
"Ai vậy, trong trường của chúng ta sao?"
"Ừm." Thư Niệm không cảm thấy Hà Hiểu Dĩnh sẽ biết, nhưng cô hỏi thử coi, cô cảm thấy giống như cũng không có lý do gì để khiến cô không nói cả, "Cấp hai, không biết là lớp nào, dáng dấp rất đẹp, là một nam sinh."
"A -- "
Chỉ có "Sơ trung" "Xinh đẹp" "Nam sinh" ba điều cô biết được.
Giống như là mò kim đáy biển, vốn phải là có không ít đáp án. Nhưng Hà Hiểu Dĩnh lại chỉ nhắc một người, chần chờ hỏi: "Tạ Như Hạc ban năm sao?"
"Tạ Như Hạc?" Thư Niệm trừng mắt nhìn, ngược lại là không nghĩ tới cô bạn có thể nói ra một tên của người này "Cậu biết sao?"
"Biết chứ. Đầu tuần, Vạn Quỳnh còn đưa cậu ta thư tình, cậu không biết sao?" Hà Hiểu Dĩnh hạ giọng, thần thần bí bí nói, "Mà trong lớp chúng ta có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy. Tớ cũng nghe được nhiều lần, trao đổi bí mật đều nói thích Tạ Như Hạc."
Thư Niệm nhíu mày: "Có thật không? Các cậu hiện tại mới mấy tuổi chứ."
"..." Hà Hiểu Dĩnh kịp thời thu hồi chủ đề, "Cậu muốn tìm người này làm cái gì? Nếu như là Tạ Như Hạc, tớ khuyên cậu đừng đi tìm cậu ta. Cậu ta là học sinh cá biệt, toàn trốn học. Mà lại rất âm trầm, nhìn thôi mà cũng khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng."
Nghe được hai chữ "Trốn học" quan trọng, Thư Niệm chân mày nhíu chặt hơn, nhưng vừa nghe đến về sau "Âm trầm", cô liền bừng tỉnh: "Đúng là người mình tìm rồi."
"Không phải chứ, thật sự là cậu ta?" Hà Hiểu Dĩnh bị lời này của cô hù đến, "Cậu không có việc gì à mà đi tìm một học sinh cá biệt để làm gì?"
Thư Niệm rũ mắt xuống, hàng lông mi tinh tế dày đặc che lại cảm xúc trong đáy mắt. Cô dùng đầu ngón tay tóm lấy góc áo nhỏ, dường như xấu hổ, thanh âm rất thấp, mơ hồ không rõ: "Tớ làm sai một chuyện"
Hà Hiểu Dĩnh không nghe rõ: "Cái gì??"
Vừa lúc chuông vào học vang lên.
Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra, ngồi thẳng lưng lên. Cô không nói lại 1 lần nữa, giương mắt, né tránh ánh mắt của Hà Hiểu Dĩnh
"Lên lớp."
-
Vấn đề này kéo dài càng lâu, Thư Niệm liền càng cảm thấy áy náy chột dạ. Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tâm tình lúc nào cũng luôn rơi vào trạng thái rầu rĩ. Cô cảm thấy mình tựa như đã đột nhiên trưởng thành hơn mấy tuổi.
Trở nên giống người lớn có rất nhiều tâm sự trong lòng.
Làm việc cũng không thể thẳng thắn, đến nỗi còn giấu giếm Hà Hiểu Dĩnh, không dám nói.
Thư Niệm muốn trở về bộ dáng trước kia của mình.
Hết giờ học, cô lập tức chạy ra ngoài, lên tới tầng ba, đến cửa phòng học của ban năm. Cô đứng bên ngoài mấy phút, không dám tùy tiện vào lớp của người khác.
Sợ mình sẽ không thấy Tạ Như Hạc thì đã vào lớp, Thư Niệm đành phải gọi lại một nữ sinh đang đứng gần cửa.
"Bạn học, cậu có thể giúp mình gọi Tạ Như Hạc lớp cậu ra đây được không??"
Nữ sinh nhìn cô, tựa hồ gặp thêm một nữ sinh si tình, thản thiên nói: "Mình cũng không dám gọi, cậu muốn tìm thì tự mình vào gọi cậu ấy đi. Dãy trong cùng hàng cuối của lớp kìa."
Thư Niệm chuẩn bị tinh thần thật tốt, có chút co quắp đi từ cửa sau vào.
Có hơn phân nửa học sinh đều ở vẫn còn trong lớp.
Việc học của cấp hai cũng không gấp gáp, cho nên sau khi nghỉ giải lao, có rất ít học sinh ở lại học tập. Đại đa số người đều tụ tại một khối nói chuyện phiếm.
Chú ý tới Thư Niệm đang bước vào, đều lộ ra sự hiếu kì. Cả học sinh ngồi tận trên cùng bục giảng cũng phải quay đầu, nhìn về phía cô, không khỏi có cảm giác sắp được xem kịch vui.
Thư Niệm thu tầm mắt lại, cố gắng tìm mục tiêu mình cần tìm.
Phòng học của lớp này chia bốn tổ, mỗi tổ được xếp năm hàng, mỗi hàng có hai người. Nhưng hàng cuối của dãy trong cùng lại chỉ có một cái bàn, lúc này có một thiếu niên đang gục mặt xuống bàn để ngủ.
Cậu ta mặc áo khoác bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy người đó để lộ cái cổ cùng ngón tay thon dài ra ngoài. Chỉ có chỗ anh ta có một bên màn cửa bị kéo lên, nhưng vẫn có những tia nắng len lỏi qua các khe hở nhỏ chiếu vào người cậu.
Những hạt bụi vẫn còn đọng trong không khí, trên tóc của cậu vẫn còn ánh sáng nhàn nhạt.
Thư Niệm do dự, đi qua đứng ở bên cạnh cậu.
Cậu vẫn không nhúc nhích, không gọi tựa hồ căn bản sẽ không tỉnh lại. Thư Niệm cũng không dám gọi cậu, vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt yên lặng ghim trên người cậu.
Nóng bỏng, chờ mong, giống như mang theo nhiệt độ.
Dường như muốn để anh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mình, rồi sau đó tỉnh lại.
Ngược lại là có một nam sinh nhìn không được.
Đại khái là bởi vì muốn nhìn náo nhiệt và mọi người cũng chẳng hiểu rõ đại khái tình huống gì đang diễn ra, có thể cảm thấy cô chưa thấy cơ hội để mở miệng. Nam sinh chủ động hô lên: "Này! Tạ Như Hạc! Có người tìm cậu!"
Cậu vẫn như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Qua nửa phút chờ đợi, chàng trai ở trước mắt cô mới lười biếng ngẩng đầu.
Trước hết là để lộ ra cặp mắt đào hoa khiến nhiều bạn nữ say mê kia, khiến người ta liên tưởng giống như bị mê hoặc trong đó, không khỏi có cảm giác bị ảo giác. Ngũ quan đường cong lưu loát lạnh lùng, trời sinh mang theo vẻ quyến rũ. Môi mỏng kéo thẳng, không biểu lộ cảm xúc gì ra bên ngoài.
Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra.
Tìm đúng người.
Sau một lát
Tạ Như Hạc nghiêng đầu, nhìn về phía Thư Niệm.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau
Thời gian giống như là đông cứng lại.
Thư Niệm khẩn trương nắm đuôi áo của mình, không có ý định nói xin lỗi cậu ở đây. Cô đang suy nghĩ làm sao mở miệng.
Tạ Như Hạc quan sát cô từ trên xuống dưới một lần.
Một giây, hai giây.
Thư Niệm nuốt nước bọt, đang muốn kêu cậu ra bên ngoài nói chuyện.
Tạ Như Hạc lại rũ mắt xuống, một lần nữa úp sấp trên mặt bàn. Động tác của cậu rất tự nhiên, giống như là cái tư thế trước ngủ không được thoải mái, đành phải đổi một tư thế khác
Hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của cô
"..."
-
Bởi vì chuyện này, Thư Niệm đạt được thành tích quần chúng ban năm vây quanh cười nhạo.
Thư Niệm tính tính vốn là tốt, không bởi vì cái lí do này mà tức giận, nhưng nhìn thái độ của Tạ Như Hạc, cô ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Dưới cái nhìn của cô, cứ thấy Tạ Như Hạc không biết nói chuyện, nhưng thông qua giao tiếp hai lần trước, Thư Niệm cảm thấy cậu vẫn là một người có lễ phép. Nhưng lần này, cậu vì thế mà nổi nóng đến tính cách "ngoan ngoãn" kia đều vứt bỏ.
Xem ra chính cô làm việc quả thật có chút quá phận.
Vì xin lỗi, Thư Niệm mỗi lần nghỉ giải lao giữa giờ đều chạy lên tầng ba, nhưng không có một lần nào có thể tìm một cơ hội thích hợp.
Tạ Như Hạc hoặc là mỗi lần nghỉ giải lao đều gục mặt xuống bàn ngủ, hoặc là mỗi lần giải lao đều biến mất không thấy tăm hơi, mãi cho đến khi chuông vào lớp mới trở về. Cũng không biết đi đến nơi nào.
Có một lần, Thư Niệm từ tầng một đến tầng ba, liền thấy cậu từ nhà vệ sinh nam trở về.
Cái này thật vất vả lắm mới có cơ hội, Thư Niệm thật sự nghĩ rằng mình nên cố mà trân quý. Cô vội vàng chạy tới, thở phì phò ở bên cạnh cậu nói chuyện: "Tạ Như Hạc, tôi có lời muốn nói với cậu."
Đã đi đến cửa ban năm.
Thư Niệm rất lo cậu sẽ trực tiếp vào phòng học, nhưng lại không dám có tiếp xúc thân thể với cậu, chỉ sợ lại bị cậu hung hăng hất ra. Cô điều chỉnh âm lượng, bối rối, thanh âm vẫn như cũ.
"Tôi là tới giải thích với cậu!"
Vừa mới nói xong, đôi chân đang bước của cậu khựng lại.
Tạ Như Hạc nghiêng đầu nhìn cô. Cậu có ánh mắt rất sâu, hàng lông mi đen dài càng làm nổi bật đôi mắt thâm thúy. Làn da mỏng như giấy, có thể nhìn thấy mạch máu mờ nhạt. Nhìn như vậy dễ khiến người ta liên tưởng đến bệnh trạng, bờ môi lại rất xinh đẹp.
Cậu lặng yên đứng tại chỗ, giống như là đang suy nghĩ nên phản ứng như thế nào.
Thư Niệm rốt cục cũng hiểu loại cảm giác khổ tâm. Tâm trạng tùy theo thời gian mà buông lỏng không ít, cô liếm liếm môi, thành thật nói: "Đúng là, lần trước tôi......."
Thư Niệm liền vào chủ đề cũng không có ý định dừng lại, nhưng lời dạo đầu còn chưa nói xong.
Một giây sau, Tạ Như Hạc kéo nhẹ khóe miệng, sải bước đi vào trong phòng học.
Thư Niệm: "..."
-
Đây là lần đầu tiên trong đời Thư Niệm giận người khác.
Cô tự nhận chưa từng nhìn qua việc đời, nhưng cũng không phải là chưa từng thấy qua tính tình kì quái như vậy.
Ví dụ như chú kia nhà thì mở của hàng bữa sáng, nhưng vĩnh viễn không dậy nổi để làm điểm tâm; ví dụ như con trai của dì bên cửa hàng giá rẻ, ngày nào cũng mặc đồ con gái, còn kêu cô gọi là chị; hay ví dụ như bác bảo vệ của trường học, sau khi tan học thì thích cầm loa ở trường để ca hát.
Những chuyện này chỉ khiến cô cảm thấy buồn cười.
Hành động của Tạ Như Hạc lại làm cho cô cảm thấy có chút tức giận, nhưng bởi vì đuối lý, cô lại không thể không tiếp tục cúi đầu.
Đây là lần mà Thư Niệm cảm thấy ủy khuất nhất trong suốt mười ba năm nay.
Cứ như vậy giằng co hai ba ngày.
Càng về sau, Thư Niệm cũng không còn mỗi lần nghỉ giải lao đều đi đến lớp 10-5 nữa. Có thời gian rảnh, nghĩ tới lúc cậu có thể thức dậy, cô mới có thể chạy đến tầng ba đi tìm Tạ Như Hạc.
Gần nhất là lần này.
Thư Niệm vừa đến cửa lớp, liền thấy có mấy cái nam sinh vây quanh Tạ Như Hạc, nam sinh dẫn đầu không biết đang nói cái gì. Sau khi nói xong, một đám người ồn ào cười to.
Tạ Như Hạc không nói gì, quay đầu đi về một hướng khác.
Nhìn thấy màn này, Thư Niệm trong đầu không khỏi phun ra một cái kịch bản -- bọn hắn đang cười nhạo Tạ Như Hạc không biết nói chuyện, đâm vết sẹo của cậu, thậm chí còn tiếp tục xát muối lên vết thương của cậu.
Tại thời điểm này, bởi vì thái độ của Tạ Như Hạc, Thư Niệm cũng không mấy vui vẻ.
Cô mấp máy môi, vẫn nên là đuổi theo.
"Tạ Như Hạc." Thư Niệm đi ở bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ có phải đang cười nhạo cậu hay không??"
Tạ Như Hạc không có lên tiếng trả lời, buông thõng ánh mắt.
Thư Niệm cũng không biết làm sao an ủi cậu, dựa vào trong trí nhớ, nàng gập ghềnh nói: "Cậu có chú ý đến hay không, nam sinh vừa nãy kia có lúm đồng tiền."
"..."
"Cậu biết không? Lúm đồng tiền là do má bị thiếu cơ nên mới có đấy." Thư Niệm ngửa đầu, ngắm nhìn bàn tay mặt trắng nõn sạch sẽ, "Cho nên người kia là có một cái tên thiếu hụt."
"..."
Thư Niệm cũng không biết mình đang nói gì: "Dù sao chính là, chính là, cậu cũng có thể chế giễu lại..."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc bỗng nhiên nhìn về phía cô. Rũ mắt xuống, màu mắt lạnh nhạt, dưới đôi mắt vừa có thêm màu nâu sẫm. Bình thường sẽ không có bất cứ cảm xúc gì trên mặt, thế mà tại lúc này lại mang theo mấy phần như có điều để suy nghĩ.
Cậu nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền trên mặt Thư Niệm.
Thật lâu, Tạ Như Hạc lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với cô. Cậu có thanh âm dễ nghe, cảm xúc nhàn nhạt.
Vào thời khắc ấy, Thư Niệm thậm chí còn có cảm giác mình đã nghe nhầm
"Cậu cũng có." Tạ Như Hạc nhẹ nhàng nói.
[31:12 07-12-18]