Trời ạ, có phải đầu óc tiểu tử này hỏng rồi không?
Hắn cho rằng ở lại Bắc cảnh là có thể trở thành Thương Long Chiến Thần?
"Thương Long Chiến Thần là nhân vật như thế nào, một mình trấn tám phương, đánh tan bảy nước quân địch. Loại phế vật như mày, xách giày cho Thương Long Chiến Thần cũng không xứng?"
Tống Thanh Ca bên cạnh, có chút nhức đầu.
Đã sớm cảnh cáo hắn không nên khoác lác hắn lại không nghe.
“Tô Trường Phong, anh tới lấy lòng mọi người sao?”
“Anh không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của bà nội, cút ra ngoài!" Tống Khải cảnh cáo.
Tô Trường Phong không để ý tới Tống Khải, ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân: "Bà nội, nghe nói hôm nay là đại thọ bảy mươi của bà, cháu chuẩn bị cho bà một phần hậu lễ, hy vọng bà có thể thích."
Nghe Tô Trường Phong nói, sắc mặt lão phu nhân hơi có chút chuyển biến. Đối với lễ vật tặng không, lão phu nhân từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt.
“Ồ? Anh cũng có hiếu đấy.”
“Anh chuẩn bị lễ vật gì cho tôi? Tôi muốn nhìn xem.”
Tô Trường Phong gật gật đầu, hướng về phía sau, phất phất tay.
Sau đó, hai người nâng một kiện vật phẩm thẳng người đi vào đại sảnh.
Tất cả mọi người ngẩng cổ lên, nhìn chằm chằm món quà kia.
Bởi vì phía trên phủ một tấm vải đỏ, ai cũng không nhìn thấy rốt cuộc là quà gì. Nhưng càng không nhìn thấy, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người......
"Để cái này ở đây là được rồi." Tô Trường Phong chỉ vào cái bàn trước mặt lão phu nhân nói.”
Phá Quân cùng Mặc Ảnh đem lễ vật đặt ở trên bàn.
Nhấc lên. "Tô Trường Phong nói.”
Xoẹt!
Mặc Ảnh giơ tay kéo vải đỏ ra.
Sau đó, lễ vật lộ ra trước mắt mọi người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đứng lên, ánh mắt rạng rỡ nhìn qua.
Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy "Lễ vật" kia, sắc mặt không khỏi đại biến.
Lão phu nhân lại càng bị dọa đến đặt mông ngồi luôn dưới đất.
Bởi vì, lễ vật này không phải cái gì khác, mà là một linh vị viết tên của lão phu!
“Tô Trường Phong! Anh muốn chết à!" Tống Khải chỉ vào Tô Trường Phong, giận không kềm chế được.
Hắn bỗng nhiên nắm lấy một cái ghế bên cạnh, ném về phía Tô Trường Phong.
Tuy nhiên.
Bùm!
Không đợi Tống Khải tới gần Tô Trường Phong, Phá Quân liền một bước bước ra!
Hắn nắm lấy cánh tay của Tống Khải, đột nhiên dùng lực.
Răng rắc!
Cánh tay phải của Tống Khải, trong nháy mắt gãy làm hai!
Toàn trường hít một hơi khí lạnh.
Ra tay thật ác độc.
Một lời không hợp, liền phế một cánh tay người ta!
“Tô Trường Phong, sao anh dám!" Lão phu nhân ôm ngực, toàn thân run rẩy.
“Thuốc...... Thuốc, mau đưa thuốc.....”
Vừa rồi bị Tô Trường Phong làm cho tức giận, bệnh tim của lão phu nhân tái phát.
Tô Trường Phong nhìn về phía mọi người Tống gia: "Cho các ngươi thời gian nửa tháng, trả lại tập đoàn Trường Ca. Hơn nữa, công khai tạ tội trên báo chí vì các ngươi cấu kết với Khâu Thiên Hải, làm tổn thương Thanh Ca và Tô Tô. Nếu không, ta sẽ đem Tống gia các ngươi, xóa sổ khỏi bản đồ của Hàng Thành!”
“Thanh Ca, chúng ta đi.”
Nói xong, hắn kéo Tống Thanh Ca, sải bước rời đi.
Sau khi Tô Trường Phong rời đi, trong đại sảnh một mảnh tĩnh mịch.
Chỉ có Tống Khải ôm cánh tay bị bẻ gãy, kêu rên không ngừng......
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, gọi xe cứu thương!" Lão phu nhân nói với bọn người Tống gia.
“Vâng..." Hạ nhân vội vàng bắt đầu gọi điện thoại.
Giờ phút này, trong lòng lão phu nhân, phẫn nộ nói không nên lời.
Hôm nay chính là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ta!
Vốn định ở thọ yến, có thể mở mày mở mặt vui vẻ nghe người ta ca tụng.
Nhưng ai ngờ, bởi vì sự xuất hiện của Tô Trường Phong, làm cho bà ta bị toàn bộ người ở Hàng Thành chê cười!
Một bên Tống Thanh Mạn, mặt mũi lạnh như băng: "Bà nội, Tô Trường Phong đả thương anh trai con, còn trước mặt mọi người sĩ nhục bà, chúng ta nhất định phải cho hắn ném mùi đau khổ!”
Lời nói của Tống Thanh Mạn, dẫn tới sự "đồng cảm" của những vị khác khác.
“Quả thật, Tô Trường Phong vừa rồi thật sự quá ngông cuồng. Tôi nhìn không nổi nữa!”
"Một quân sĩ xuất ngũ bình thường mà thôi, lại dám không biết trời cao đất rộng như vậy!”
“Nếu hắn là người của Ngô gia tôi, tôi đã sớm đánh gãy chân hắn rồi!”
Tống Thế Ân cắn răng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không tha cho hắn!”
Đôi mắt lão phu nhân chớp động, lạnh lùng nói: "Vậy anh còn chờ cái gì?”
“Mau động thủ!”
“Vâng!”
Tống Thế Ân không chậm trễ thêm thời gian, lấy di động ra, bấm một dãy số......
Ngõ Đồng Lý, số 12.
Đây là nhà cũ của Tô gia.
Hắn đã không trở lại đây sáu năm rồi.
Tô Trường Phong đứng ở cửa, suy nghĩ rất nhiều thứ.
Đêm mưa của mười sáu năm trước, hắn bị cắt đứt gân tay gân chân, hắn và mẹ bị đuổi ra khỏi Tô gia.
Đêm hôm đó, cả người mẹ đầy máu cõng hắn trên lưng, ở trong gió lạnh thấu xương, từng bước từng bước liều chết cõng hắn đến nhà ga, lên xe lửa xuôi về phía nam.
Sau đó hai người lưu lạc ở Hàng Thành, nương tựa lẫn nhau.
Chỉ là, bởi vì chuyện năm đó, trên người mẹ hắn có mầm bệnh, không tới vài năm thì qua đời.
Tô Trường Phong đứng trong quanh sân, lẳng lặng đi tới. Từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, đều lưu lại quá nhiều hồi ức của hắn và mẹ.
Nhớ tới chuyện cũ, hốc mắt Tô Trường Phong đỏ lên.
“Nghĩ gì thế?" Tống Thanh Ca nói.
Tô Trường Phong quay lưng lại, để gió thổi khô nước mắt: "Năm đó, anh và mẹ bị đuổi ra khỏi Đế Kinh, sau khi lưu lạc ở Hàng Thành, thì an cư ở đây.”
Là đế kinh Tô gia, hủy mẹ anh, cũng thiếu chút nữa hủy cả đời anh!
Nói đến đây, hắn siết chặt nắm tay, phút chốc không khống chế đượcc cảm xúc.
Đoạn chuyện cũ này, Tống Thanh Ca có nghe qua.
Cô thở dài một tiếng, "Tô gia hiện giờ là một trong sáu đại gia tộc đứng đầu đế kinh, quyền thế ngập trời. Anh muốn báo thù, đã không thể nào......”
Một trong sáu đại gia tộc ở Đế Kinh, uy danh hiển hách, Đại Hạ cơ hồ không ai không biết.
Tô Trường Phong cười lạnh: "Trên đời này, không có chuyện gì là không thể. Chờ cơ hội thích hợp, anh nhất định phải đi đế kinh, muốn một lời giải thích từ bọn họ.”
Đáy lòng Tống Thanh Ca bất đắc dĩ.
Nàng biết Tô Trường Phong muốn báo thù, nhưng đế kinh Tô gia là con quái vật lớn, làm sao một người phàm phu tục tử như hắn có thể động đến?
Đúng lúc đó.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng phanh gấp gáp.
Cọt kẹt!
Chỉ thấy, hai chiếc xe tuần tra màu đen, dừng ở cửa phòng cũ. Khi Tô Trường Phong nhìn thấy xe tuần tra, đôi mắt lóe lên.
Chỉ thấy, trong xe tuần tra, bảy tám người đi ra, ánh mắt lạnh như băng đi về phía Tô Trường Phong.
Dẫn đầu, là đội trưởng Tôn Lượng của tiểu đội này.
Tô Tô trong sân, bị dọa đến ôm lấy chân Tô Trường Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Cha, Tô Tô sợ..."
Tô Trường Phong vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Không sợ, có cha ở đây.”
"Cậu chính là Tô Trường Phong phải không?"
“Ôm đầu ngồi xổm xuống!" Giọng Tôn Lượng cao lên tám độ.
Xoẹt!
Ánh mắt Tô Trường Phong, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Nói nhỏ một chút, dọa con gái tôi rồi.”
Tôn Lượng cười lạnh một tiếng: "Dọa đến con gái của cậu thì sao? Con gái của cậu chẳng lẽ là công chúa sao? Người đâu, còng hắn lại!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!