“Chờ một chút, các anh dựa vào cái gì bắt anh ấy?" Tống Thanh Ca sốt ruột, chắn trước mặt Tô Trường Phong.
“Hắn bị tình nghi vào một vụ án cố ý đả thương người, phải theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra.”
“Nếu không tránh ra, có tin tôi mang cô đi cùng hay không?”
Tôn Lượng đẩy Tống Thanh Ca ra.
Tống Thanh Ca là một cô gái, đương nhiên không chịu nổi sức đẩy như vậy.
Cô bùm một tiếng, ngã xuống đất.
Chân phải đầu gối, nhất thời đập xuống đất, máu tươi chảy ròng.
Tôn Lượng trừng Tống Thanh Ca một cái: "Còn dám cản trở công vụ, tôi đưa cô đi cùng luôn!"
Xoẹt!
Ánh mắt Tô Trường Phong lập tức lạnh như băng.
“Xin lỗi.”
Tôn Lượng đương nhiên không chịu, "Cậu có bệnh à? Tôi dựa vào cái gì mà xin lỗi cô ấy?”
Bốp!
Tô Trường Phong giơ tay lên, tát vào mặt hắn!
"Chỉ dựa vào cô ấy là vợ tôi."
Tôn Lượng không nghĩ tới, Tô Trường Phong lại dám động thủ.
“Cậu dám đánh tôi?!"
Xoẹt!
Hắn từ bên hông rút ra khẩu súng đen, đặt lên trán Tô Trường Phong.
“Nếu cậu dám phản kháng, tôi sẽ bắn chết cậu!”
Ánh mắt Tô Trường Phong lạnh như băng, một cỗ sát khí tràn ngập.
Vào giờ khắc này, nhiệt độ trong phạm vi trăm mét đột nhiên hạ xuống, làm cho người ta rùng mình...
Ở Đại Hạ, còn chưa có ai dám dùng súng chĩa vào đầu Tô Trường Phong!
“Anh biết tôi là ai không?" Tô Trường Phong lạnh lùng nhìn Tôn Lượng.
Tôn Lượng tuy rằng sợ ánh mắt của hắn, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cậu không phải chỉ là một quân sĩ xuất ngũ sao, nổ cái rắm! Cậu bị tình nghi trọng tội, phải đi theo chúng tôi về điều tra.”
Tô Trường Phong gật gật đầu.
Tốt, hi vọng anh không hối hận.
“Còng lại, mang đi!" Tôn Lượng thấy Tô Trường Phong không dám phản kháng, lập tức nắm chắc.
Nhất thời, hai người bên cạnh trói Tô Trường Phong lại.
“Chú, chú đừng bắt ba con!" Tô Tô bĩu môi, khóc.
Tống Thanh Ca ước chừng đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vừa rời khỏi Tống gia, cảnh sát đã tới bắt người. Đây nhất định là Tống gia trả thù.
Tô Trường Phong nhìn hai mẹ con, ôn nhu cười cười.
"Không cần lo lắng cho anh, đêm nay trước khi trời tối, bọn họ sẽ thả anh ra."
Tôn Lượng cười lạnh: "Cậu tưởng đồn cảnh sát là nhà cậu mở? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Tô Trường Phong nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Đồn cảnh sát không phải nhà tôi mở, nhưng tôi biết, anh nhất định sẽ quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ."
“Vớ vẩn! Cậu là cái thá gì!" Tôn Lượng lớn tiếng mắng.
“Mang đi! Đội trưởng Ngô đang chờ thẩm vấn hắn!”
Hắn vung tay lên, Tô Trường Phong bị áp lên xe.
Trước khi rời đi, Tô Trường Phong nói với Tống Thanh Ca: "Thanh Ca, đợi lát nữa có người tới tìm anh nói cho bọn họ biết, anh bị cảnh sát bắt đi. Bọn họ biết nên làm.”
Nói xong câu đó, hai chiếc xe tuần tra kéo còi, nghênh ngang rời đi...
Sau khi Tô Trường Phong bị bắt đi, Tô Tô oa oa khóc lớn lên, trong lòng Tống Thanh Ca lo lắng cho Tô Trường Phong, cũng sốt ruột không chịu được.
Tuy rằng cô đối với Tô Trường Phong vẫn có chút trách móc, nhưng kỳ thật rất để ý đến sự an toàn của hắn.
Trong lòng giãy dụa một lát, cô ôm lấy Tô Tô, vội vàng rời khỏi nhà cũ Tô gia......
Nhà họ Tống.
Đám người lão phu nhân nhìn mẹ con Tống Thanh Ca, ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tô Tô ôm chặt chân Tống Thanh Ca, có chút sợ hãi.
Tống Thanh Ca nhìn mọi người Tống gia trước mắt, vành mắt đỏ bừng.
“Bác cả, cháu biết là bác sai người đi bắt Trường Phong. Cháu cầu xin bác, có thể giơ cao đánh khẽ thả anh ấy ra không?”
(Dịch đến đây ad cũng muốn bực theo với bà này, trời ơi điên mất thôi)
Tống Thanh Mạn cười lạnh.
"Ồ? Tên tạp chủng kia bị bắt đi rồi? Thật sự là quá tốt, đêm nay tôi muốn mở chai Laffy chúc mừng chuyện vui này.”
Tống Thế Ân hai mắt lạnh như băng: "Tống Thanh Ca, chúng tôi dựa vào cái gì thả hắn? Hắn không phải rất có bản lĩnh sao, còn dám uy hiếp chúng tôi. Có bản lĩnh thì tự mình đi ra a.”
Lão phu nhân thì ngồi ở một bên, vẻ mặt hờ hững, trầm mặc không nói.
Tống Thanh Ca cắn răng: "Bà nội, con van xin bà, để bác cả thả Trường Phong. Chỉ cần bà để bác cả thả anh ấy ra, con nguyện ý làm bất cứ chuyện gì để bồi thường cho Tống gia.”
Nghe được những lời này, ánh mắt mọi người Tống gia đều lóe lên.
Trầm tư vài giây, lão phu nhân ngẩng đầu, nhìn về phía nàng: "Thật sự chuyện gì cô cũng đáp ứng?"
Tống Thanh Ca đã đoán được bà ta sẽ làm khó mình, nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
“Vâng.”
Lão phu nhân cùng Tống Thế Ân liếc nhau, khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Tống Thanh Ca: "Kỳ thật, tôi cùng bác cả cô, đều là người thấu tình đạt lý, cũng không phải không thể cân nhắc thả hắn ra.”
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải vì Tống gia giải quyết chút phiền toái."
“Phiền toái gì, nói thẳng đi." Tống Thanh Ca nói.
Lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: "Hạng mục của Tống gia và tập đoàn Tần thị xảy ra chút vấn đề, liên quan đến vi phạm hợp đồng. Nếu đối phương truy cứu trách nhiệm, Tống gia ít nhất phải trả ba ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng.”
"Nhưng mà, Tần tổng cho chúng ta một cơ hội khó có được. Nếu Tống gia có thể có một mỹ nữ ở bên hắn một đêm, hắn có thể cân nhắc không truy cứu trách nhiệm của Tống gia."
Nói xong, lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn Tống Thanh Ca: "Cô đi, hay là không đi?"
“Chỉ cần Tần tổng không truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng của Tống gia nữa, chúng tôi sẽ thả Tô Trường Phong về. Thế nào?”
Tống Thanh Ca không còn lựa chọn nào khác.
“Được, con đồng ý!”
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Tô Tô không muốn mẹ rời đi..." Tô Tô ôm chân cô, rụt rè nói.
Lòng Tống Thanh Ca như bị đao cắt.
Cô biết, nếu đi như vậy, cô sẽ không còn là một nữ nhân sạch sẽ nữa.
Nhưng mà, cô lại không thể không đi.
Cô thật sự không muốn Tô Tô lại mất đi cha......
“Tô Tô, con chờ mẹ ở đây, sáng mai mẹ về tìm con. Có được không?" Trên mặt Tống Thanh Ca lộ ra vẻ tươi cười.
Tô Tô ô ô khóc to.
Hơn một giờ sau, Tống Thế Ân tự mình lái xe, đưa Tống Thanh Ca đến văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Tần thị...
Sau khi Tống Thanh Ca rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tô Tô lẻ loi đứng đó, trong đôi mắt to tràn đầy cô đơn.
Ba bị người ta bắt đi, mẹ cũng bị buộc phải rời đi, bây giờ Tô Tô chỉ còn lại một mình.
Nhưng mà, sự đáng thương của Tô Tô không ai để ý đến.
Ngược lại, cả nhà Tống gia tất cả đều vui mừng nhướng mày.
Ngay khi Tống gia đang vui sướng, Tống Khải lo lắng đi vào.
“Anh hai, anh đi đâu vậy? Nói với anh chuyện tốt, Tống Thanh Ca đã đồng ý đi gặp Tần tổng rồi." Tống Thanh Mạn nói.
Vốn là, cô ta còn lo lắng lão phu nhân sẽ để cho cô ta đi, hiện tại thì tốt rồi, Tống Thanh Ca đã làm kẻ đi thay.
Tống Khải sắc mặt âm trầm, "Bà nội, con vừa mới nghe nói một chuyện. Chuyện này, có thể sẽ khiến Tống gia chúng ta rơi vào vạn kiếp bất phục.”
“Cái gì?”
“Tiểu Khải, con mau nói xem đã xảy ra chuyện gì." Lão phu nhân gấp gáp nói.
Tống Khải nói: "Mọi người có biết vì sao Khâu Thiên Hải không tới dự tiệc mừng thọ của bà nội không?”
“Vì sao a? Hẳn là có chuyện quan trọng nên quên đến.”
Tống Thanh Mạn nói.
Tống Khải lạnh lùng nói: "Sai rồi.”
"Là bởi vì, có người giết hắn!"
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!